Phòng học ngày càng đông người, hiếm khi có dịp Đậu Đậu ngủ dậy muộn, tay cầm hộp sữa bò miệng ngậm bánh mì, gần như là đến lúc sát giờ vào lớp. Hôm qua trước khi ngủ, Yêu Nghiệt lấy lý do cô vẫn còn nợ hắn, một mực đẩy cô nằm xuống rồi giở trò lưu manh. Ăn no say xong mới hài lòng cắn lên cổ cô một cái.
Về việc này, Đậu Đậu ngoại trừ ngứa răng ra thì không còn cách nào khác, chỉ có thể trở mình thở hổn hển ngủ. Ngoại trừ việc lấy hai quả trứng trong bụng ra uy hiếp hắn, cô còn có cách nào khác? Huống hồ hắn cũng chịu dỗ dành cô, nên mới giả vờ như bị cô uy hiếp thật.
Trên thực tế thì sao?
Khoảng cách thực lực của hai người lớn như vậy, hắn chỉ cần sử dụng một chút thủ đoạn bạo lực thì cô ngoài việc cam chịu số phận cũng chỉ có thể quỳ xuống hát bài ca chinh phục thôi.
Đậu Đậu nghĩ như vậy, bỗng nhiên cảm thấy cuộc đời vẫn còn rất tươi đẹp, bản thân đã rất may mắn rồi. May mắn cho cô gặp được một con yêu tốt, nếu gặp phải con yêu ác thì bây giờ không biết đang ở đâu đau khổ gào khóc kêu cứu mạng nữa.
Để che đi vết đỏ trên cổ, Đậu Đậu lục tìm đồng phục của Thánh Phong. Đồng phục nữ của Thánh Phong là áo trong màu trắng và vest ngoài, váy caro ngắn và giày da. Cổ áo trong dựng lên, vừa hay che được vết đỏ au trên cổ cô. Sau đó cô vội vội vàng vàng đến phòng học, vừa ngồi xuống cắn một miếng bánh mì thì chuông báo vào lớp vang lên. Đậu Đậu nghẹn ứ, vội vàng cầm cốc nước trên bàn uống một ngụm.
Kim San nhìn thấy cô nuốt xuống, nín thở, vô cùng lo lắng. Uống nhiều một chút, uống thêm nhiều một chút - Đi chết đi! Kim Đậu Đậu!
Thế nhưng Đậu Đậu chỉ uống một ngụm rồi đặt xuống!
Sau đó chầm chậm quay đầu, có chút hoang mang, “Trường Sinh, nước này là do anh rót à?”
Trường Sinh mù mờ, biểu cảm của Đậu Đậu ngay lập tức nổ tung, “Anh… không phải anh lại lấy nước nóng hòa cùng nước lã đấy chứ?”
Trường Sinh nghĩ một lúc, gật đầu đương nhiên, “Ừ!”
Tuy nước không phải là do cậu rót, nhưng lúc cậu uống nước, quả thật là có lấy nước nóng hòa cùng nước lã.
Khóe miệng Đậu Đậu giật giật, hận một nỗi không thể xách tai tên đần này lên dạy dỗ một trận, “Anh có biết trong nước lã có vi khuẩn và vi sinh vật không?”
Trường Sinh nhìn thấy Đậu Đậu tức giận, bèn buột miệng nói, “A di đà phật, nữ thí chủ…”
“Câm miệng!” Đậu Đậu cắt ngang lời cậu ta, “Ai là nữ thì chủ hả?”
“Vậy… vậy nữ bồ tát?”
Thái dương Đậu Đậu giật thình thịch, thở phì phì ngồi xuống không nói với cậu ta nữa. Nói chuyện đạo lý với Phật đà chuyển thế, sớm muộn gì cũng làm cô tức mà chết thôi!
Có điều việc chữa bệnh cho Sở Ngọc Bình vẫn phải nhanh chóng. Trường Sinh không biết khi nào sẽ quay về chùa Đạo Linh. Đến lúc đó Sở Ngọc Bình phải làm sao? Khó khăn lắm con trai mới hồi phục bình thường, kết quả nói xuất gia liền xuất gia, đổi lại người khác ai có thể chịu nổi đây? Xem ra tối nay đi chợ hạ giá, tốt nhất là có thể mua quả Thạch Lựu điều trị vô sinh hiếm muộn luôn…
Đậu Đậu không động đến cốc nước đó nữa, Kim San lại càng lo lắng. Chỉ uống một ngụm, liệu có tác dụng không? Nói là Đoạn Trường Thảo, một ngụm có lẽ cũng là kịch độc rồi nhỉ? Sao Kim Đậu Đậu vẫn chưa bị làm sao thế?
Tiết học đầu tiên rất nhanh đã trôi qua, tiết thứ hai là tiết của Mạch Tuệ. Cô ta ôm tập tài liệu vừa nói bắt đầu tiết học, ánh mắt liền bị cốc nước trên bàn Đậu Đậu thu hút.
Mùi hương đó là mật hoa của Tàng Tình?
Ánh mắt của Mạch Tuệ quá đỗi rõ ràng, khiến Yêu Nghiệt không muốn nhận ra cũng khó. Những việc có liên quan đến vợ, hắn không thể không sử dụng pháp thuật để nghe tiếng lòng của Mạch Tuệ…
“Tàng Tình là ai?”
Mạch Tuệ hoàn hồn trở lại, nhìn thấy Yêu Tôn đại nhân không biết xuất hiện từ khi nào, cô ta vô thức buột miệng nói, “Tàng… Tàng Hồng Hoa Yêu.”
Tàng Tình, luyện dược sư đứng đầu của Bách Hoa Các. Thuốc của hắn không sắc không vị, cả giới yêu chỉ có Mạch Tuệ có thể nhận ra.