Kim Đậu Đậu uống Đoạn Trường Thảo mà không chết, vậy thì cô ta nhất định có thuốc giải. Chỉ cần cô ta chịu giao thuốc giải ra, vậy thì cô sẽ không phải chết nữa.
Nhận thức này dường như khiến Kim San nhìn thấy hi vọng, lại càng khẩn thiết cầu xin tha mạng hơn, “Chị, chị tha cho em lần này đi, sau này em sẽ không bao giờ dám nữa.”
“Tha cho cô? Cô nghĩ tôi ngu à!”
Đậu Đậu hất mạnh Kim San ra, giống như hất thứ gì đó vô cùng bẩn thỉu, “Lúc cô hạ độc tôi, cô nên nghĩ đến bản thân sẽ có một ngày như thế này!”
Lạc Lê nghe đến việc hạ độc liền nhíu mày lại, nhìn động tác của Đậu Đậu, không nói một lời nào. Ánh mắt Bạch Linh để ý hành động giữa anh ta và Đậu Đậu, hắng giọng nói, “Chuyện gì vậy?”
Thế nhưng không một ai để ý đến cô ta. Bởi vì mọi người đều biết rõ, cô ta hỏi câu hỏi như vậy có chút ý xấu. Chỉ có điều không biết trong số mọi người, có bao gồm Lạc Lê không.
Kim San biết cầu xin vô ích, chỉ có thể cố cứu vãn, “Cô giết tôi đi, cô giết tôi ngay bây giờ đi!”
Tuy cô ta vẫn chưa muốn chết, nhưng cái đau đớn này thực sự là sống không bằng chết! Trong bụng cô ta giống như có hai luồng sức mạnh ra sức lôi kéo. Một luồng tích trữ sức mạnh kéo ra ngoài, một luồng lại nhất quyết đòi lôi lại. Hai luồng sức mạnh đan xen lẫn nhau, tưởng chừng như muốn ngũ mã phanh thây cơ thể cô ta. Lúc này cô ta không mong muốn bất cứ thứ gì. Hiện giờ cô ta chỉ muốn đâm đầu chết, để bản thân được thoải mái!
Thế nhưng Đậu Đậu sao có thể để cô ta chết đây? Loại người như cô ta, chết quả là quá dễ dàng cho cô ta rồi! Cô ta nên tiếp tục sống, sống đến một trăm tuổi. Sau đó mỗi giây mỗi phút của quãng đời còn lại đều phải chịu sự giày vò tột cùng!
Nghĩ đến đây, Đậu Đậu giơ tay chặn Kim San định đâm đầu vào tường lại, xách cô ta lên giống như xách một con gà nhỏ bé yếu ớt. Cô nói, “Em gái tốt, sao chị có thể nỡ lòng để em chết chứ? Em và bà mẹ của em giày vò chị thành thế này, sao chị có thể dễ dàng để em chết đây?”
Không biết tại sao, nghe thấy Kim Đậu Đậu không muốn cho cô ta chết, Kim San lại không hề vui vẻ gì. Trái lại, cô ta rất sợ hãi!
Cô ta quá rõ bản thân đã làm những gì, Kim Đậu Đậu sao có thể để cô ta yên được?
Quả nhiên, giây tiếp theo, Đậu Đậu liền cười một cách xảo quyệt. Cô nói, “Cô vốn dĩ không xứng được chết. Loại người giống như cô, phải sống không bằng chết! Chẳng phải cô muốn dựa vào đứa trẻ này để cưới La Chính Hi hay sao? Chẳng phải cô muốn giành lại Kim Dương Quang hay sao? Tôi nói cho cô biết, đừng có mơ! Đứa trẻ không còn nữa, tôi xem cô còn lấy gì đi ép hôn!”
Đứa trẻ?
Kim San kinh ngạc, vô thức sờ tay lên bụng, chợt phát hiện không biết từ khi nào mình đã nằm trong vũng máu.
Chuyện gì vậy?
Đây không phải là Đoạn Trường Thảo sao?
Tại sao cô ta không chết, con cô ta lại xảy ra chuyện?
Tại sao?
“Kim Đậu Đậu, sao cô có thể độc ác như vậy! Cô ta đã nhận được bài học rồi, cô còn không mau đưa thuốc giải cho cô ta!”
Câu nói trước đó của Bạch Linh không ai để ý đến, bây giờ nghe hiểu ngọn nguồn câu chuyện, tất nhiên là phải nói câu “công đạo”chứ. Cô ta không tin Thiếu soái nhìn thấy Kim Đậu Đậu đối xử với em ruột của mình như vậy sẽ còn có ấn tượng tốt về cô ta.
Thế nhưng cô ta vừa dứt lời, Đậu Đậu lại cứ thế cười, sau đó quay đầu lại, “Tôi ác độc thì làm sao? Liên quan gì đến cô?”
Lúc này Bạch Linh lại càng thêm vui mừng, trên mặt vẫn còn làm cái bộ dạng chính trực ngay thẳng, “Thiếu soái! Anh xem cô ta mới tí tuổi đầu mà lòng dạ đã độc ác như vậy, lớn lên rồi còn có thể thế nào nữa đây!”
Cô ta tưởng rằng một người chính trực như Thiếu soái sẽ không cho phép một việc như vậy diễn ra trước mặt mình. Không ngờ hắn không những không ngăn cản Kim Đậu Đậu lại, mà còn lạnh lùng nói với cô ta, “Bạch Linh, có phải tôi đã từng nói không cho phép cô xuất hiện quanh Thánh Phong trong chu vi mười km?”