Bạch Linh á khẩu, “Tôi... tôi không phải, tôi...”
“Trả lời tôi!”
“... Đúng.”
“Có phải tôi đã nói nếu có lần sau, cô sẽ bị đuổi khỏi Cục bắt yêu không?”
Bạch Linh kinh hãi, “Thiếu… Thiếu soái?”
Hắn ta như vậy là muốn làm gì? Hắn ta sẽ không vì cái con nhóc này mà đuổi cô ta khỏi Cục bắt yêu thật chứ?
Thế nhưng Lạc Lê không nói gì, hắn dùng hành động nói cho cô ta biết. Lạc Lê trực tiếp lấy chiếc điện thoại quân dụng ra gọi đi một cuộc điện thoại, “Alo? Là tôi. Bỏ tên Bạch Linh ra khỏi Cục bắt yêu. Còn nữa, cử hai người đến Thánh Phong, đưa cô ta về núi Vân Đài.” Xong xuôi cũng không chờ người bên kia nói gì, trực tiếp ngắt điện thoại.
Lúc này Bạch Linh đã không còn thời giờ đi quản việc của Đậu Đậu nữa, vừa hồn bay phách lạc, vừa nghĩ cách cứu vãn. Cô ta không muốn quay lại núi Vân Đài, cô ta muốn ở lại Cục bắt yêu. Ở lại Cục bắt yêu thì bất cứ lúc nào cũng có thể gặp hắn, nếu quay lại núi Vân Đài, muốn gặp hắn còn không biết phải đợi đến khi nào nữa?
Nghĩ thông suốt về sự lợi - hại, cô ta lập tức nhận lỗi với Lạc Lê, “Thiếu soái, tôi biết mình sai rồi. Tôi không nên tự tiện chống lại mệnh lệnh. Mong anh cho tôi thêm một cơ hội nữa, tôi không muốn quay lại núi Vân Đài.”
Thế nhưng Lạc Lê không chút động lòng. Hắn vốn dĩ đã không phải là người biết nói những lời dịu dàng dễ nghe, sự mềm mại của hắn sớm đã giao hết cho Đậu Đậu từ thuở thơ dại rồi. Cho nên khi nghe thấy Bạch Linh nói như vậy, hắn chỉ cảm thấy cô ta ồn ào.
“Im miệng, ra ngoài!”
Giọng điệu hắn ta không nhanh không chậm, nhưng lại không cho phép phản kháng. Bạch Linh trợn tròn mắt, rất cố gắng mới có thể ngăn nước mắt không rơi. Cô ta bước ra ngoài, trước khi đi còn nhìn Đậu Đậu một cái.
Trên người Đậu Đậu lại tăng thêm một phần thù hận, nhưng cô hiện giờ không có hơi sức, cũng không có thời gian đi quan tâm bản thân có phải lại vừa khiến người khác ghét mình hay không.
Có điều cũng may mắn có Bạch Linh làm ồn như vậy, cô mới lý trí một chút. Không thể để mất đứa bé này của Kim San được, sinh mạng của đứa trẻ này trong bụng cô ta nên giao cho La Chính Hi. Chỉ có thế mới có thể thực sự giày vò được Kim San.
Không có được thì sẽ còn cảm thấy đau lòng. Có được rồi nhưng lại phải mất đi, đó mới là giày vò!
Cô ta nên cưới La Chính Hi, làm thiếu phu nhân của La gia, vui vẻ đến lúc đứa trẻ ra đời, rồi lại trơ mắt nhìn đứa trẻ bị La Chính Hi sau khi tỉnh táo lại giết chết! Từ trên mây rơi xuống bùn lầy, mỗi ngày mỗi đêm đều sống trong dằn vặt! Đó mới là kết cục!
Nghĩ đến đây, Đậu Đậu nhìn Yêu Nghiệt một cái. Yêu Nghiệt nhanh chóng hiểu ý của cô, lập tức đưa tay về phía Mạch Tuệ, “Thuốc giải.”
Phía sau Mạch Tuệ là Tàng Tình ẩn đi thân hình, Tàng Tình nghe thấy Yêu Nghiệt nói như vậy, tuy có thắc mắc những vẫn làm theo. Sau đó, trong tay Đậu Đậu liền cầm một viên dược đan màu đỏ sậm, “Đây chính là thuốc giả, muốn không?”
Kim San vội vàng gật đầu, nghĩ gì đó lại lắc đầu. Cô ta muốn, nhưng lại không dám. Cô ta không tin Kim Đậu Đậu lại tốt như vậy, sẽ thật sự đưa thuốc giải cho cô ta. Thế nhưng lúc này Đậu Đậu lại quyết tâm muốn cứu con cô ta, không nói lời nào bóp cằm cô ta, ép cô ta phải nuốt viên thuốc xuống...
“Nhân chi sơ tính bản thiện, đứa trẻ vô tội, không thể chết trong tay tôi.”
Đậu Đậu nói những lời lẽ hình thức này không hề có chút nghiêm túc nào, biểu cảm của cô nói cho Kim San biết, những lời này của cô đơn thuần chỉ là nói phét!
Hơn nữa, cô hoàn toàn không để ý người khác nhìn ra cô đang nói phét.
Tự cô nói xong, tự cô cười.
Cô vỗ khuôn mặt đang sững sờ của Kim San, không hề che đậy một chút suy nghĩ nào của mình.
“Được thôi, tôi thừa nhận, tôi không hề để ý đến việc giết đứa bé trong bụng cô. Nó vô tội? Ha, nó không hề vô tội chút nào! Gặp phải một người mẹ như cô, cuộc đời nó sau này chính là có tội! Tôi muốn giữ lại mạng sống của nó cho La Chính Hi.”