Toàn thân Kim San từ trên xuống dưới đều ướt sũng mồ hôi lạnh, giống hệt như vừa từ dưới nước lên. Tuy bụng đã dần dần không còn đau nữa, nhưng cô ta vẫn không dám buông lỏng một chút nào. Kim Đậu Đậu sẽ không tốt như vậy, cô hại cô ta, cô ta có thể tha cho cô mới là lạ. Cô ta làm như vậy rốt cuộc là có mục đích gì? Còn nữa câu nói ấy của cô ta là có ý gì?
Cái gì gọi là giữ lại cho La Chính Hi? Lẽ nào cô ta vẫn còn thích anh Chính Hi?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Kim San thay đổi càng thêm phòng bị, “Cô… cô nói như vậy… là có ý gì?”
Đậu Đậu cười, lần này mới là thật sự cười. Cô không ngờ có một ngày bản thân lại kiên nhẫn nói với đối thủ kể hoạch của mình như vậy. Thế nhưng cô lại làm như vậy, hơn nữa còn làm một cách rất vui vẻ.
“Cô cho rằng cô nuôi con quỷ nhỏ đó thì có làm thể làm gì được tôi à? Thật là ngây thơ! Tôi nói cho cô biết, ngày cô sinh đứa trẻ đó ra chính là ngày mà La Chính Hi hoàn toàn tỉnh táo. Cô cho rằng với tính cách độc ác của gã ta sẽ dễ dàng để đứa trẻ này sống sót hay sao?”
Kim San trợn trừng mắt, “Không! Không đâu! Anh Chính Hi sẽ không làm như vậy! Anh ấy là cha của đứa bé mà!”
Đậu Đậu cười u ám xách cổ áo Kim San, “Gã ta sẽ làm! Cho dù gã ta không làm, tôi cũng sẽ khiến cho gã ta làm!”
Trên đời, không chỉ có quỷ nhỏ có thể làm mê hoặc lòng người, đạo thuật núi Đạo Vương cũng có thể mê hoặc.
Kim San bị dọa đến ngẩn người, cô ta gần như không dám nghĩ đến ngày đó. Trực giác nói cho cô ta biết, Kim Đậu Đậu đang nói thật. Kim Đậu Đậu cũng tuyệt đối có cách khiến những việc kinh khủng này thật sự xảy ra.
Không, không được!
Kim Đậu Đậu đối phó cô ta thì được, sao lại có thể làm hại đến con cô ta chứ?
Con cô ta vô tội mà!
Nghĩ đến đây, Kim San khốn khổ túm lấy tay áo Đậu Đậu, “Cầu xin cô, đừng làm hại đến con tôi, nó vô tội. Cô không thể làm như vậy!”
Đậu Đậu gỡ từng ngón tay cô ta ra, cắn răng cắn lợi nói từng chữ rõ ràng, “Con cô vô tội? Lẽ nào con tôi không vô tội sao? Đừng có nói với tôi mấy câu lương tri kiểu đó, ở với cô, tôi không nên có lương tri!”
“Con của cô?”
Kim San kinh ngạc, “Cô có con rồi? Đứa bé đó là của ai? Anh Chính… Chính Hi sao?”
Đậu Đậu cau mày, đúng đấy, Kim San không hề hay biết cô có con, vậy tại sao cô ta lại hạ thuốc phá thai để cô uống?
Việc Đậu Đậu có thể nghĩ đến, Yêu Nghiệt tất nhiên cũng sẽ nghĩ đến. Mạch Tuệ kinh ngạc, vội vàng đẩy Tàng Tình một cái bảo anh ta mau chóng rời khỏi đây. Thế nhưng Tàng Tình dù thế nào cũng không thể đi được. Vừa nãy khi anh ta thong dong điềm tĩnh đứng cạnh Yêu Nghiệt, Lạc Lê không hề phát hiện ra. Thế nhưng hiện giờ anh ta vừa hoảng loạn, yêu khí bị lộ, Lạc Lê ngay lập tức giơ súng qua đó, “Không được động đậy, khẩu súng Liệp Yêu này ngươi chắc đã nghe đến uy lực của nó rồi.”
Tàng Tình cuống quýt dừng chân lại, không dám động đậy. Sinh sống trong thế giới loài người, người mà đám yêu sợ nhất không ai khác chính là Lạc Lê. Nghe nói Thiếu soái quân đoàn bản lĩnh kiên cường, Liệp Yêu vừa ra là hồn bay phách tán. Số yêu chết trong tay hắn ta không đến một nghìn cũng đến tám trăm.
Một đạo sĩ bắt yêu chính trực lợi hại lại còn thích quản chuyện bao đồng như vậy, thử hỏi ngoại trừ Xà Vương thâm sâu không lường được thì tên yêu nào gặp hắn mà không phải đi đường vòng?
Hôm nay thế mà lại bị hắn bắt gặp rồi.
Tàng Tình nhắm mắt lại, cứ tưởng bản thân sẽ chết chắc. Ai ngờ Tôn Thượng ở bên cạnh nhẹ nhàng vẩy ống tay áo, anh ta cùng Mạch Tuệ, đến cả hồn hoa được Mạch Tuệ thả ra báo tin, tất cả đều bị thu vào một nơi tối mịt…
Bộ vest màu bạc trên người Yêu Nghiệt được thay thế bởi một chiếc áo khoác trùm rộng lớn, dung mạo cũng thêm vào phần yêu khí. Thế nhưng lớp yêu khí đó rất nhanh liền biến mất, nhanh đến nỗi làm cho Lạc Lê không kịp tóm lại.
“Anh là ai? Là người hay là yêu?”