Diệp Tinh Thần kinh ngạc, ngay sau đó liền hiểu ra, “Mỹ phẩm cao cấp, chẳng trách.”
Đậu Đậu mỉm cười, “Em cũng muốn thử, dù sao cũng đã là cái vỏ rỗng rồi, vừa hay để một người mới như em tập luyện.”
Diệp Tinh Thần cười không nói gì, trong lòng nghĩ chẳng trách thằng em ngốc nhà mình lại vui vẻ chơi cùng em ấy, quả thực thẳng thắn đáng yêu hơn hẳn mấy cô tiểu thư nhà giàu. Có điều, nói đến thẳng thắn đáng yêu, vẫn là có một người thẳng thắn đáng yêu khiến anh ta đau đầu.
Nhắc đến Tào Tháo Tào Tháo liền đến, anh ta vừa nghĩ đến ba chữ Hà Giai Quân, ngoài cửa đã có người bắt đầu la hét ầm ĩ.
“Cô Hà, mời cô chờ một chút, đợi tôi hỏi tổng tài trước…”
“Hỏi cái gì? Anh ấy còn không thể gặp tôi à?”
Sau đó cúi xuống nhìn bảng tên trên ngực người ta, “Lisa? Người lần trước đi công tác cùng anh ấy là cô đúng không?”
Thư kí, “…”
“Tránh ra! Nhìn thấy hai quả bom trước ngực cô là máu nóng tôi lại dồn lên!”
Sắc mặt cô thư kí đỏ bừng, vội vàng quay người cài hai cúc áo sơ mi kín đáo lại.
Sau đó Hà Giai Y liền bước vào trong, nhìn thấy Đậu Đậu, Tinh Trạch, còn rất nữ trung hào kiệt mà chào hỏi một câu. Tiếp sau đó tiện tay ném cái mũ lưỡi trai xuống, rất tự giác ngồi xuống cạnh Diệp Tinh Thần.
Diệp Tinh Thần xoa ấn đường, nghĩ đến hai từ quả bom cô ấy buột miệng nói ra, thái dương đột nhiên giật mạnh. Cô gái này cùng với cậu em trai nhà mình đúng là cá mè một lứa!
Từ nhỏ đến lớn ngoài việc gặp rắc rối ra thì chính là gây rắc rối, hoàn toàn chính là một con khỉ. Bây giờ lớn lên biết yêu, không nhìn trúng đứa em ngốc nghếch ngưu tầm ngưu, mã tầm mã với cô ấy, sao lại quay sang quấn lấy anh?
Diệp Tinh Thần quay sang nhìn Hà Giai Y một cái, liếc thấy trên tai cô là một đôi khuyên tai kim loại chẳng ra thứ gì, vẫn là không nhịn được phải quản, “Đeo cái gì thế? Tháo ra ngay.”
Hà Giai Y uất ức trề môi, ngoan ngoãn tháo thứ tạp nham trên tai cô xuống, “Em tháo rồi.”
Đậu Đậu và tên ngốc không hẹn mà cùng nhìn nhau, trái tim hóng chuyện hừng hực lửa cháy. Kéo chiếc ghế lăn di chuyển đến gần tên ngốc một chút, Đậu Đậu thấp giọng hỏi, “Lúc ở trước mặt anh cậu, Hà Chính Trực chính là như vậy à?”
Tên ngốc gật đầu, cũng thấp giọng nói, “Vâng, hệt như chuột thấy mèo ấy.”
“Ồ? Chuyện này mới mẻ nha, lại còn chuột đuổi theo mèo để gây sự chú ý trước nữa cơ à?”
Tên ngốc gật đầu, “Chẳng thế thì sao, vậy nên mới nói tình yêu làm cho con người ta mù quáng, sư thúc công thấy sư thúc chẳng phải cũng…”
Cậu ta định nói chẳng phải cũng biến thành tên thần kinh, nhưng thoáng thấy khuôn mặt lạnh lùng của Yêu Nghiệt ở bên cạnh, vội vàng ngậm miệng lại.
Đùa, sư thúc nói sư thúc công thần kinh thì người cưng chiều người đồng ý, nhưng nếu cậu nói thần kinh thì chẳng khác nào tìm đường chết.
Cậu vẫn còn chưa quên việc lần trước, cái vẻ mặt nghe nói là bình thường của sư thúc công kia, vẻ mặt đó rõ ràng là vẻ mặt bạo quân biết hay không! Lúc nào cũng có thể giết cả nhà ngươi!
Đậu Đậu nhìn trộm Yêu Nghiệt một cái, quay đầu lại thấp giọng nói với tên ngốc, “Anh ta thấy tôi thì làm sao?”
Tên ngốc lắc lắc đầu, “Không làm sao, không làm sao.”
“Không làm sao thật?”
“Thật, không làm sao thật.”
Ôi chao sư thúc, người đừng có hỏi con nữa, con sợ chết, thật đấy!
Tên ngốc nói không làm sao xong, chỉ lo sẽ chọc giận sư thúc công nhân cách phân liệt đứng bên cạnh, bèn vội vàng giơ chân đạp một cái, đẩy bánh xe của ghế trượt ra xa…
Thư kí cài cúc áo trước ngực mình lại, do dự không biết có nên vào phòng không. Nghe đồn thiên kim nhà thị trưởng tính tình nóng nảy thẳng thắn, người chọc giận cô ấy đều không có kết cục tốt. Còn tình cảm của cô ấy với tổng tài đại nhân cũng là một việc rất rõ ràng. Nhưng tin đồn cũng nói, tổng tài chỉ coi cô ấy như anh em. Nếu không, mối thông gia tốt như Hà thị trưởng, sao tổng tài đại nhân có thể còn độc thân đến bây giờ chứ?