Điều này đã khiến cho Hà Chính Trực tức điên, “Là tặng cho cái cô Lisa đó đúng không? Em biết mà! Em nói cho anh biết, nếu anh tặng cô ta, em sẽ không tha cho cô ta đâu!”
Diệp Tinh Thần không nói được lời nào. Thứ này ngay từ đầu anh ta đã muốn tặng cho khỉ con. Vốn dĩ muốn dùng thứ này để dỗ cô ấy về, giờ thì tốt rồi, không dỗ về được, lại còn nổi điên trước rồi. Thôi được, vẫn là nên nhanh chóng đưa cho cô ấy thì hơn, tránh bớt việc cô ấy tố cáo anh trước mặt ông nội.
Nghĩ như vậy, Diệp Tinh Thần vẫy vẫy tay, vội vàng ra hiệu cho nhân viên phục vụ phụ trách mang châu báu đến đưa đồ cho khỉ con, “Đưa cho cô ấy.”
Nhân viên phục vụ hơi dừng lại, ngay sau đó dùng hai tay dâng hộp đựng châu báu lên. Sau khi mở chiếc hộp gỗ tử đàn trạm khắc ra, bên trong là một chiếc vòng cổ đơn giản màu bạch kim. Ở vị trí móc nối mở hai đầu của chiếc vòng, mỗi bên được khảm một viên trân châu đen rất to tròn xoe. Hai viên trân châu đen đó là cực phẩm, nghe nói khắp Cửu Châu cũng chỉ có một đôi này mà thôi.
Đậu Đậu nhìn chúng, hai mắt cứ thế ngây ra, nói thật, cô vẫn chưa từng được nhìn qua viên trân châu nào đẹp như vậy. Yêu Nghiệt vừa nhìn thấy, lập tức vòng lên, “Muốn có nó à? Lát nữa lấy cho em. Còn đẹp hơn cái này nhiều.”
Đậu Đậu, “…”
Tên nhà giàu chết tiệt, thật sự là cái gì cũng có!
Trong lúc Đậu Đậu ngẩn người, Hà Chính Trực đã vui vẻ nhận lấy chiếc hộp, “Cảm ơn anh Tinh Thần.”
“Em cũng biết gọi anh là anh cơ à? Sau này mấy lời nói nhảm đó không được phép nói lung tung.”
Hà Chính Trực vừa nghe vậy, lập tức đóng hộp lại ném trả vào lòng Diệp Tinh Thần, “Hứ! Cùng lắm là em không cần nữa, sau này cũng không gọi anh là anh Tinh Thần nữa!”
Diệp Tinh Thần không còn gì để nói, “Em không cần, vậy anh cho Lisa thật nhé.”
Nói xong cũng lấy điện thoại ra gọi cho thư kí thật, “Alo, Lisa, có mua một món đồ trang sức cho cô…”
Hà Chính Trực cướp lại, “Không được cho cô ta, em cần!”
Diệp Tinh Thần cong môi như đang trêu đùa, “Không cần qua đây nữa, đã có người cướp đi rồi.”
Hà Chính Trực vừa nghe liền cảm thấy không vui, “Ai cướp chứ, vốn dĩ là cho em!”
Lisa ở bên ngoài tức giận cắn răng cắn lợi, vừa muốn nói gì đó, đầu dây bên kia đã tắt rồi. Nếu không phải là vì cô tiểu thư họ Hà này, cô ta vốn có thể ở lại trong phòng. Rõ ràng tổng tài đại nhân chỉ xem cô ta như em gái, cô ta dựa vừa đâu mà độc chiếm tổng tài như vậy chứ? Khi nãy đứng bên ngoài như người canh cửa đã coi như thôi rồi, bây giờ khó khăn lắm tổng tài mới nghĩ đến cô, mua cho cô một chiếc vòng giá một nghìn ba trăm tệ, dựa vào đâu mà cô ta cũng muốn cướp đi! Lisa không hề cho rằng Diệp Tinh Thần là một người biết đùa, cô ta cảm thấy những lời Diệp Tinh Thần nói đều là sự thật.
Chậc, không thể không nói, mỗi một cô gái bình thường cũng đều có một giấc mơ tổng tài bá đạo yêu tôi mà…
Diệp Tinh Thần ngắt điện thoại, vẫn không biết lời anh ta tùy hứng nói ra lại là những lời khiến khỉ con bị lôi vào một cuộc thù hận lớn. Anh chỉ cảm thấy cô thư kí này làm việc rất tốt, chân tay nhanh nhẹn có năng lực, quan trọng là pha cà phê rất ngon…
Hà Chính Trực đeo chiếc vòng trân châu đen lên làm dáng, đã là lần thứ ba hỏi Đậu Đậu có đẹp không. Đậu Đậu gật gật đầu, trả lời là đẹp. Để không để cô ấy tiếp tục hỏi nữa, lần này còn nói thêm một câu nữa, “Rất hợp màu da của chị. Hơn nữa đơn giản mà không rườm rà, là phong cách của chị.”
Hà Chính Trực vui vẻ, “Đúng đúng đúng, còn không ảnh hưởng đến việc chị đánh nhau.”
Đậu Đậu, “…”
Diệp Tinh Thần, “… Không được đánh nhau!”
Hà Chính Trực vội vàng tiếp lời, “Không đánh nhau không đánh nhau, hi hi hi, đẹp không?”
Diệp Tinh Thần, “… Cũng được.”
“Anh còn chưa nhìn!”
“Phần giữa bắt đầu rồi, ngồi về chỗ đi!”
“… Dạ.”
Sau hai mươi phút nghỉ giải lao của phần đầu, phần giữa về đấu giá đồ cổ bắt đầu.
Tùng Trường Thọ phỉ thúy, chính là lúc này.