Người đối diện ở lô ghế số năm dường như có ý muốn đấu với cô, ngay sau đó liền giơ bảng lên, “Bốn mươi triệu!”
Đậu Đậu cau mày, tiếp tục giơ lên, “Bốn mươi lăm triệu!”
Sau đó vượt qua dự đoán, người ở lô ghế số mười cũng bắt đầu chung vui. Chung vui không nói làm gì, vừa mở miệng đã hét giá lên trời.
Người đó nói, một trăm triệu.
Khóe miệng Đậu Đậu giật mạnh, một trăm triệu? Chẳng qua chỉ là một cây lan Bạch Ngọc thôi mà, dùng nhiều tiền vậy làm cái gì?
Không mua nữa, dù sao chỗ Yêu Nghiệt cũng có lan Bạch Ngọc, chất lượng còn tốt hơn cây ở đây cơ, cô không cần phải chi số tiền lớn như vậy. Chậc, được thôi, cô thừa nhận thực ra cô không thể chi nổi số tiền lớn như vậy. Hơn nữa xin Yêu Nghiệt thứ gì đó… Hay là thôi đi, xin hắn lại phải bán đứng đạo đức. Chẳng qua chỉ là một vết sẹo thôi mà, bỏ tóc mái xuống vẫn hảo hán như thường.
Nghĩ như vậy Đậu Đậu bỗng chốc cảm thấy rất thoải mái, bỏ bảng số xuống bắt đầu ung dung uống nước cam. Ghê lô số mười vừa tham gia, số năm hơi dừng lại một chút. Chính lúc MC cầm chiếc micro nhỏ hô lên một trăm triệu lần thứ nhất, ngay sau đó phòng số năm giơ bảng lên, “Một trăm năm mươi triệu.”
Đậu Đậu phì một tiếng, hai mắt như lóa lên.
Một trăm năm mươi triệu?
Vị này cũng đáng là một tài phiệt nha!
Sau đó số mười trầm mặc, không lâu sau mở miệng, “Hai trăm triệu!”
Tiếp sau đó, ghế lô số năm liền hoàn toàn im lặng. Lan Bạch Ngọc thuộc về phòng số mười.
Tiếp sau đó không lâu, chuông cửa phòng số bảy vang lên. Tên ngốc mặt mũi ngờ nghệch mở cửa, mấy người nhân viên đồng phục gọn gàng, đồng đều bước vào trong, “Cô Kim, đây là lan Bạch Ngọc của cô.”
Đậu Đậu nghệt mặt, “Hả? Của tôi?”
“Đúng vậy, vị tiên sinh ở phòng số mười đã nói, cây lan Bạch Ngọc này là đấu giá cho cô.”
Đậu Đậu không nhận, cứ thế kéo cửa sổ sát đất ra, bước ra ngoài. Sau đó, cô liền nhìn thấy Lạc Lê và cả... Lạc Thi Nhã ngồi trong phòng số mười nâng ly về phía cô.
Chậc, Lạc Lê nâng ly như vậy không phải lại gây thù oán cho cô đấy chứ? Cái cô Lạc Thi Nhã này rốt cuộc là thích Sở Minh Hiên hay là thích người anh trên danh nghĩa của cô ta vậy? Nếu không cô ta rõ ràng đã ở bên Sở Minh Hiên rồi, bây giờ Lạc Lê một tay vung tiền cho cô thì cô ta giận dữ cái gì chứ?
Đậu Đậu lịch sự mỉm cười, quay lại phòng lập tức nói với nhân viên phục vụ, “Mang về đi, thay tôi chuyển lời đến người đó, tâm ý của anh ta tôi đã nhận rồi, không có công thì không thể nhận lộc, cây lan Bạch Ngọc này tôi không thể lấy.”
Đùa, nếu cô dám nhận, Lạc Thi Nhã sẽ dám xé cô thành thịt băm đó!
Có điều cô gái này cũng kì lạ thật, vừa muốn ở bên Sở Minh hiên, lại vừa ghen vì Lạc Lê nữa?
Chuyện này... không khoa học lắm nhỉ?
Thế nhưng Đậu Đậu nào biết, Lạc Thi Nhã nào có giận dỗi Thiếu soái giúp cô đấu giá thuốc. Việc khiến cô ta giận dữ đó là... Sở Minh Hiên cũng đấu giá. Người số năm đấu khi nãy, Thiếu soái đã lập tức phái người đi điều tra. Người được phải đi trở về nói, trong phòng số năm là chú Tư Sở và Minh Hiên. Cô nói mà, tại sao khi nãy giọng nói ra giá kia sao lại quen thuộc vậy, hóa ra đúng là anh ấy! Cô có dự cảm Minh Hiên đấu giá là để giúp Đậu Đậu.
Thù hận trong mắt Lạc Thi Nhã giây lát đã biến mất, nhanh đến nỗi không kịp giữ lại một chút dấu tích nào. Sau đó cô ta đứng dậy xin ý Lạc Lê, “Gia chủ, con muốn đến phòng số năm xem xem.”
Lạc Lê biết rõ bọn họ ở bên nhau, không những vậy, vòng Bạch Ngọc mà Sở Minh Hiên đánh rơi ở khu vui chơi Wonderland cũng là hắn cử người đến giúp đỡ mang về, cho nên hắn chỉ nhíu mày suy nghĩ một lát liền đồng ý, “Được.”
Lạc Thi Nhã nóng lòng muốn chứng thực suy nghĩ của mình, một khắc cũng không thể chờ được nữa. Cho nên sau khi được Lạc Lê đồng ý, cô ta lập tức đứng dậy ra ngoài. Đi được mấy chục mét, cô đứng trước cửa phòng số năm, đưa tay nhấn chuông, quả nhiên chính là Sở Minh Hiên.