Sở Minh Hiên nhìn thấy Lạc Thi Nhã thì sững người lại một lúc, sau đó hỏi, “Sao em biết anh ở đây? Tìm anh có việc gì không?”
Trong lòng Lạc Thi Nhã lạnh lẽo, hận không thể xé bỏ hình tượng nữ thần mà gầm lên___Cái gì mà em tìm anh có việc gì? Không có việc gì thì không được tìm anh chắc? Có chút cảm giác nào là làm bạn trai của người ta không vậy?
Thế nhưng nữ thần cuối cùng vẫn là nữ thần, cho dù trong lòng đã phát điên muốn chém người thì ngoài mặt lại vẫn là một vẻ thanh nhã.
Cô ta nói, “Em cùng với anh cả ở phòng số mười, biết là anh nên qua đây xem xem.”
Sở Minh Hiên gật gật đầu, sau đó thắc mắc hỏi, “Thiếu soái bị thương à? Đấu giá lan Bạch Ngọc làm gì?”
Lạc Thi Nhã đã đứng ngoài cửa ba phút, thế nhưng Sở Minh Hiên lại chẳng nghĩ ra để cô ta vào trong ngồi, vẫn cứ một mực hỏi cô ta Thiếu soái tại sao muốn đấu giá lan Bạch Ngọc?
Trời ơi, đây chính là người cô ta thích sao? EQ cũng thật là đáng lo ngại mà?
Thật ra Lạc Thi Nhã nghĩ như vậy đã hiểu lầm Sở Minh Hiên rồi, EQ là đằng khác, chỉ có điều trước mắt không dùng với cô ta thôi.
Nói đi nói lại, tuy trong lòng Lạc Thi Nhã có thất vọng, thế nhưng vẫn trả lời câu hỏi của Sở Minh Hiên. Sở Minh Hiên đã đâm vào tâm khảm cô ta khiến cô ta đau đớn, cô ta cũng thầm đâm Sở Minh Hiên một vết sẹo để cậu ta tỉnh táo. Kim Đậu Đậu không liên quan gì đến cậu ta cả!
Cô ta không nói thẳng mà chỉ vào phía khi nãy Kim Đậu Đậu đứng, “Anh cả đấu giá tặng Kim Đậu Đậu, trên trán em ấy chẳng phải có một vết sẹo sao, con gái không có sẹo sẽ đẹp hơn, nên anh cả liền đấu giá cho em ấy.”
Sở Minh Hiên đưa mắt nhìn thuận theo hướng tay cô ta, sau đó liền tỏ ra hối tiếc.
Thì ra số bảy chính là Kim Đậu Đậu? Sớm biết vậy… đã không đấu với cô ấy rồi.
Hôm nay Sở Minh Hiên đến đây cùng chú Tư Sở, chủ yếu là vì số linh dược ở phần cuối. Thứ họ muốn đấu giá là Linh Chi, Nhân Sâm, Thái Tuế và Hà Thủ Ô. Lúc cậu lật xem đến cây lan Bạch Ngọc trong danh mục sản phẩm, chú Tư Sở vô tình lướt qua một cái, sau đó giống như không lưu tâm đến, “Lan Bạch Ngọc là một loại thuốc tốt, có công dụng làm mờ vết sẹo, đấu giá để tặng cho Thi Nhã, nó nhất định sẽ rất vui.”
Thế nhưng Sở Minh Hiên vừa nghe xong lại không nghĩ như vậy, “Tại sao phải tặng cho Lạc Lạc? Cô ấy đâu có sẹo.”
Nhưng nói đến sẹo, trên đầu Kim Đậu Đậu lại có một vết. Sau đó, cậu vẫn không thể hiểu nổi tại sao mình lại ra giá, nhìn thấy phía đối diện có người tranh, mong muốn nhất định phải đạt được lại càng tăng thêm, đến bản thân cũng không biết vì sao lại cố chấp đến như vậy. Hơn nữa cậu không ngờ đến, khi mới bắt đầu người đấu với cậu lại sẽ là Kim Đậu Đậu. Càng không ngờ đến, Thiếu soái ra cái giá trên trời cho cây lan Bạch Ngọc đó cũng là để tặng cho cô ấy…
Thiếu soái tặng hoa cho Đậu Đậu, nhận thức này khiến Sở Minh Hiên buồn bực một cách khó hiểu. Cũng may là EQ của cậu vẫn chưa offline, nên ở trước mặc Lạc Thi Nhã không biểu hiện quá rõ ra ngoài. Nhưng dù cậu ta không biểu hiện ra ngoài thì Lạc Thi Nhã cũng đã nhìn ra rồi – Đùa à, quan sát anh cả mười mấy năm trời, anh khó chịu em còn không nhìn ra ư?
Quả nhiên anh ấy đấu giá lan Bạch Ngọc là để tặng cho Kim Đậu Đậu!
Đồ ti tiện Kim Đậu Đậu, gây tại vạ cho người khác cũng thôi đi, tại sao lại còn muốn gây tại vạ cho Minh Hiên chứ?
Không, cô không thể nhận thua như vậy được! Minh Hiên là của cô, cô tuyệt đối không nhường cho người khác! Huống hồ Kim Đậu Đậu lại còn là một người thấp bé xấu xí thô kệch, sao cô có thể thua chứ?
Lạc Thi Nhã rất tự tin, vừa nghĩ nhẹ nhàng chuyển chủ đề nói vài chuyện thì Sở Minh Hiên đã mở lời trước.
“Em còn việc gì không? Không có việc gì thì về trước đi, đừng để Thiếu soái đợi.”
Lạc Thi Nhã ngạc nhiên, mãi lâu sau mới yếu đuối nói, “Là anh cả bảo em đến đây gặp anh. Sao, anh gặp em thì không vui ư?”