Yêu Nghiệt hiện hình bày ra dáng vẻ đẹp trai, rồi ngạo mạn kiêu kì gõ cửa phòng số bảy.
Diệp Tinh Thần nhìn thấy Yêu Nghiệt thì hơi sững người lại, nhưng ngay sau đó đã đứng dậy, “Xin chào, tôi là Diệp Tinh Thần, không biết nên xưng hô thế nào với ngài Cửu đây?”
Yêu Nghiệt gật đầu, “Xin chào, tôi là Cửu Ca.”
Sau đó không hề có ý muốn bắt tay Diệp Tinh Thần, cứ thế bước qua ngồi xuống cạnh Đậu Đậu. Một dáng vẻ rất quen thuộc, dù nhìn thế nào cũng có thể nhìn ra gian tình.
Diệp Tinh Thần không hề vì Yêu Nghiệt không bắt tay với mình mà không vui, ngược lại, còn càng cảm thấy ngài Cửu này huyền bí khó hiểu. Nhiều dược liệu quý hiếm như vậy, chỉ cần một loại trong đó cũng đã là hiếm thấy rồi. Lại có thể mang những thứ này ra, còn tình nguyện tặng Thái Tuế miễn phí.
Một người giàu có lại ẩn mình không tiếng tăm gì trong giới, vậy chỉ có thể có một khả năng - Anh ta không cần giao lưu hợp tác với người của tầng lớp thượng lưu, càng không thèm giao lưu hợp tác với người của tầng lớp thượng lưu. Cần phải biết, con người sống trên thế giới này khó tránh khỏi giao dịch hợp tác. Người mà không cần hợp tác với người khác sẽ sở hữu tài sản hùng hậu đến mức nào đây?
Sau khi Yêu Nghiệt ngồi xuống, Đậu Đậu liền tỏ vẻ không tự nhiên, nhìn thấy hắn ngoan ngoãn quy tắc thì mới thở phào một hơi. Hà Chính Trực nhìn người này lại nhìn người kia, không thể nào tiếp tục kiềm chế sự hiếu kì của mình nữa, “Đậu Đậu, anh ta là ai thế? Em với anh ta có quan hệ gì vậy?”
Đậu Đậu sững sờ, “Anh ta...”
Yêu Nghiệt vắt chân, tay ôm lấy vai Đậu Đậu, “Tôi là người đàn ông của cô ấy.”
Đậu Đậu, “...”
“Đậu Đậu, thật à?”
Hà Chính Trực rất vui, như vậy thì tốt quá rồi, như vậy Lạc Lạc sẽ không cảm thấy Đậu Đậu thích cái tên mặt quan tài ấy nữa. Từ sau hôm Đậu Đậu nói Sở Minh Hiên mặt quan tài thì cô đã hoàn toàn tin tưởng Đậu Đậu rồi.
Thế nhưng Lạc Lạc lại nói mong là như vậy. Mong? Thế nào gọi là mong? Lẽ nào Đậu Đậu miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo hay sao?
Hà Cảnh Trực hiếm khi động não nghĩ như vậy, bỗng nhiên cảm thấy hình như cũng có khả năng. Có điều bây giờ Đậu Đậu đã có vị hôn phu rồi, hơn nữa còn lợi hại hơn Sở Minh Hiên nhiều. Lần này cô đã có lý do đủ thuyết phục Lạc Lạc rồi, trừ cô ấy mắt mờ ra, cũng chẳng có ai thích cái tên mặt quan tài ấy đâu!
Hà Chình Trực mong đợi nhìn Đậu Đậu, Đậu Đậu lập tức, “...”
Cô muốn lắc đầu sao?
Không lắc đầu lẽ nào gật đầu à?
Không được, cô là đạo sĩ bắt yêu, bất luận thế nào cũng không thể ở bên yêu được!
Nhưng mà...
Nếu cô lắc đầu, Yêu Nghiệt sẽ không vui đúng không?
Không đúng không đúng!
Tại sao cô phải nghĩ hắn có vui hay không?
Nhưng nếu hắn không vui, nhất định lại muốn vô cớ sinh sự. Bỏ đi, trước khi hai quả trứng ra đời, vẫn là nên nhẫn nhịn thì hơn.
Nghĩ như vậy, Đậu Đậu gật đầu, “Đã ngủ cùng nhau.”
Đã ngủ cùng nhau, nhưng không ở bên nhau. Ừ, đây chính là nghệ thuật của ngôn ngữ. Những gì cô nói câu nào cũng là thật.
Thế nhưng cô nghĩ rằng lời này không có gì hết, nhưng vào tai người khác thì lại là một chuyện hoàn toàn khác. Biểu hiện thẳng thắn nhất đó chính là Hà Chính Trực đang uống nước hoa quả bỗng nhiên phun ra. Phun xong là một trận ho kịch liệt. Diệp Tinh Thần bình tĩnh lại trước, vội vàng đưa tay vỗ lưng cho khỉ con. Sau đó khóe miệng tên ngốc giật giật, nhìn đi hướng khác, biểu thị mình không thể nhìn nổi nữa - Sư thúc à, chúng ta có thể đừng thẳng thắn như vậy không? Tuy mọi người đều biết hai người đã ngủ cùng nhau, không không không, tuy sư điệt của thúc là cháu đây biết hai người đã ngủ cùng nhau, nhưng giữa ban ngày ban mặt, người nói thật như vậy thực sự tốt à?
Yêu Nghiệt cười thầm, vai rung lên từng cơn.
Đậu Đậu ngờ nghệch, “Khụ, lời em nói… chẳng lẽ không đúng sao?”
Nhưng những gì cô nói đều là sự thật mà? Sao mọi người đều phản ứng như vậy chứ?