Về suy đoán của Diệp Tinh Thần, Yêu Nghiệt đại khái cũng biết, chỉ có điều bây giờ đã gần đến phần kết thúc của buổi đấu giá, hắn không nghỉ ngơi, nhưng vợ của hắn thì lại cần phải nghỉ ngơi. Cho dù vợ có tùy hứng không muốn nghỉ ngơi, nhưng đứa trẻ trong bụng cũng cần phải nghỉ ngơi. Cho nên đối diện với thắc mắc của Diệp Tinh Thần, hắn chỉ mỉm cười nói, “Chỉ là dân nhà quê, thường ngày trồng thảo dược mà thôi.”
Yêu Nghiệt nói vậy, ý không muốn nói đã biểu đạt đủ rõ ràng. Diệp Tinh Thần dù sao cũng đã chiến đấu nơi thương trường nhiều năm, lời nói tránh này tất nhiên là hiểu. Chỉ có điều anh ta không tin cách nói dân nhà quê gì đó. Những thứ khác không nói, chỉ riêng bộ vest màu đen trên người Yêu Nghiệt thôi cũng đã không thể nhìn ra chất liệu rồi, chắc chắn không phải là thứ mà người bình thường có thể mặc đâu nhỉ?
Dân nhà quê?
Dân nhà quê mà đều giống anh ta, vậy thì thế giới này còn không biết có bao nhiêu cô gái muốn gả cho dân nhà quê đây!
Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng Diệp Tinh Thần vẫn biết điều không hỏi gì nữa. Anh ta chỉ nói, “Ngài Cửu khiêm tốn quá rồi.”
Yêu Nghiệt ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, nhẹ nhàng kéo vai Đậu Đậu, “Không còn sớm nữa, chúng tôi xin phép cáo từ.”
Diệp Tinh Thần đứng dậy, muốn hỏi cách liên lạc với hắn, nhưng nghĩ đến Tinh Trạch và Đậu Đậu khá thân nhau, lại cùng ở khu nhà trọ Vạn Tượng nên cuối cùng chỉ lịch sự mỉm cười, “Tạm biệt.”
Đậu Đậu vẫy vẫy tay, “Tạm biệt anh Diệp, hôm nay cảm ơn thẻ hẹn trước của anh.”
“Không cần cảm ơn, đều là việc nên làm.”
Huống hồ cho dù anh ta không đưa thì trong tay ngài Cửu với tư cách là người ủy quyền cho Tụ Bảo Bồn này cũng sẽ có.
Tên ngốc phản ứng chậm chạp, chớp chớp mắt vẫn còn dừng lại ở đoạn anh bắt mình im miệng - Anh hai thật sự không thích chị Hà? Vậy có phải cậu đã nói sai rồi không? Vậy vậy vậy… vậy cậu có phải nên xin lỗi anh không?
Nhìn sư thúc công đưa sư thúc đi, cậu rất nhanh nói câu xin lỗi anh, rồi vội vàng lạch bạch chạy theo hai người...
Đậu Đậu cũng ý thức được bản thân mình hình như không nên thừa nhận đã ngủ với Yêu Nghiệt trước mặt nhiều người như vậy, nên cả đoạn đường đều không nói gì.
Về đến khu nhà trọ Vạn Tượng, khóa xe lại. Hai người một yêu vừa bước vào thang máy, Trương Khải Bình đã thở hồng hộc, cả người đầy mùi khói thuốc chạy đến, “Chờ một chút!”
Trên tay anh ta vẫn còn một nửa điếu thuốc cháy dở, lách một chân vào cửa thang máy, thuận lợi chen vào trong. Ngửi thấy mùi thuốc lá trên người anh ta, Đậu Đậu hơi cau mày lại. Yêu Nghiệt ngay lập tức giơ chân lên, đạp một phát đẩy Trương Khải Bình ra ngoài, “Trên người cậu có mùi thuốc lá, đi cái bên kia kìa!”
Sau đó ấn nút đóng cửa, thấy Đậu Đậu nghi hoặc, lẽ thẳng khí hùng nói, “Em đang mang thai, không được ngửi mùi thuốc lá!”
Thật ra toàn là nói bậy!
Hậu duệ của Xà tộc nào có yếu đuối như người phàm chứ? Nhưng mà vợ không thích mùi thuốc lá, vợ rất yếu đuối mà! Cho nên hắn cứ nói vậy đấy.
Đậu Đậu nghĩ thấy có lý. Sau đó liền quên mất ngay từ đầu cô đã muốn nói là đá người khác ra ngoài có phải không được tốt lắm không.
Về đến 912 đã là 12 giờ đêm. Đậu Đậu lấy quần áo định vào nhà tắm thì chuông cửa lúc này lại reo lên inh ỏi.
Yêu Nghiệt nhíu mày, đang định làm gì đó thì Đậu Đậu đã lẹp xẹp dép lê ra mở cửa, “Ai đó?”
“Tôi tôi tôi, Trương Khải Bình.”
“Ồ, tôi biết, muộn thế này rồi, anh có việc gì à?”
Trương Khải Bình nhìn người đàn ông sau lưng Đậu Đậu, rụt rè nói, “Chuyện đó… lần trước cô có nói đến chuyện Hoa Yêu, tôi đã nghĩ rồi, tôi tin!”
Đậu Đậu, “… Ồ, rồi sao nữa?”
“Sau đó, tôi thấy cô có thể giải cứu con tin khỏi tay Hoa Yêu, vậy cô nhất định cũng không phải là người bình thường!”
“Đương nhiên rồi!” Không biết tên ngốc đã chạy ra góp vui từ lúc nào, “Cô ấy rất lợi hại đó!”