Yêu Nghiệt nhắm mắt theo đuôi đằng sau cô, Đậu Đậu yên tâm hơn rất nhiều. Cho dù hắn không ở đó thì cô cũng sẽ không để Lạc Thi Nhã được lời.
“Đừng rắc gia vị nhanh như vậy, xoa dầu trước, nướng sắp chín rồi mới bôi nước sốt.”
Đậu Đậu vừa lật vừa nói, còn vừa đề phòng Lạc Thi Nhã chơi xấu. Lửa than nóng như vậy, lỡ cô ta cố ý đạp đổ để cô đụng phải lò nướng thì biết làm sao? Xiên tre nhọn như vậy, lỡ cô ta “không cần thận” chọc vào tay cô thì biết làm sao? Khói nhiều như vậy, lỡ cô ta đẩy khói làm mù mắt cô thì biết làm sao? Sau đó, “lỡ như” trong tưởng tượng của Đậu Đậu đều không xuất hiện, Lạc Thi Nhã người ta thật sự rất nghiêm túc học nướng thịt mà.
Trong lúc lật lật nướng nướng, chú Tư Sở không biết đã rời đi từ lúc nào. Mãi đến khi hai đĩa thịt nướng tươi ngon không khác nhau là mấy ra lò, Lạc Thi Nhã cũng không có chút động tác đáng nghi nào. Đậu Đậu thở phào nhẹ nhõm, vô thức nhìn sang Yêu Nghiệt. Nhìn thấy Lăng Đầu Thanh đang kính cẩn đứng bên cạnh hắn, bỗng nhiên có một dự cảm không lành. Quả nhiên, Yêu Nghiệt thở dài, ánh mắt nghiêm trọng nhìn Đậu Đậu, “Phía Hoa Khôi có hành động rồi, anh đi xử lý một lát, rất nhanh sẽ quay lại. Lăng Đầu Thanh sẽ ở lại đây trông nom em, lỡ có việc gì đột xuất…”
Đậu Đậu vô lực, “Nào có nhiều việc đột xuất xảy ra như vậy chứ? Anh yên tâm đi, tìm thấy Hoa Khôi đừng có giết chết luôn. Giữ lại để tôi giày vò từ từ.”
Lạc Thi Nhã đã bưng đĩa thịt đi, lại cộng thêm chỗ này cách mấy cái bàn nhỏ mà mọi người đang ăn khá xa, cho nên cô chẳng kiêng nể gì, cứ thế nói ra. Yêu Nghiệt vẫn không yên tâm, trước khi đi còn nhẹ nhàng ôm cô một cái, mở một chức năng mới cho lớp da rắn. Để tránh cho vợ phát hiện bất thường, nên Yêu Nghiệt rất nhanh liền buông tay, “Ngoan, đợi anh về.”
Hắn dùng ngữ khí dặn dò cô vợ nhỏ ngoan ngoãn ở nhà để dặn dò cô, Đậu Đậu không hiểu sao đỏ mặt, “Ừ.”
Sau đó Yêu Nghiệt liền đi mất.
Tiếp sau đó cũng không biết có phải ảo giác của cô hay không mà… lớp da rắn trên người cô, hình như đã quấn chặt hơn một chút. Đậu Đậu lắc đầu gạt suy nghĩ linh tinh sang một bên, bưng đĩa thịt quay lại ngồi cạnh ông Sở, đẩy cả đĩa thịt lên trước mặt ông ấy, làm bộ mặt ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Ông Sở nhíu mày lại, “Tốt như vậy à?”
Đậu Đậu cười híp mí, “Hi hi, con ăn no rồi.”
“Hứ, biết ngay mà.”
Ông Sở ngoài mặt không cảm kích nhưng tay lại không ngừng nghỉ. Một lúc sau, toàn bộ số thịt đã yên vị trong bụng ông ấy…
Thịt được Lạc Thi Nhã nướng lần này, Sở Minh Hiên cuối cùng cũng miễn cưỡng đồng ý ăn… Nếu không nhìn thấy mảnh vụn sơn móng tay của cô ta thì vẫn có thể miễn cưỡng cắn vài miếng. Chỉ có điều ở trước mặt cậu thì thái độ của Lạc Thi Nhã luôn nhún nhường, nào dám bắt cậu ăn hết chứ. Không nhổ ra ngoài mà chịu nuốt xuống đã coi là tiến bộ rất lớn rồi!
Đồ nướng ăn cũng đã kha khá, chú Tư Sở không biết từ lúc nào rời khỏi đây đã quay lại, còn xách theo hai vò rượu hoa quả. Mỗi người đều rót một nửa cốc, cuối cùng lúc rót cho Minh Hiên và Đậu Đậu, đầu ngón tay anh ta khéo cử động cho thứ gì đó vào trong, nhanh đến khó mà chộp được.
“Rảnh rỗi không có việc gì đành ủ chút rượu hoa quả, độ cồn rất thấp, không say được đâu.”
Từ khi trong bụng mọc ra hai quả trứng thì Đậu Đậu đã không uống rượu nữa. Làm ba mẹ, dù có thèm đến mức nào cũng phải kiêng. Rượu này, cô quả quyết không uống!
Cho nên cô trầm mặc một lúc, lóe lên một tia suy nghĩ, “Con bị dị ứng với rượu.”
Ánh mắt chú Tư Sở mang theo chút thăm dò, nhưng không tiếp tục bắt ép. Dù sao cốc rượu này anh ta cũng đã đặt trước mặt cô rồi, chỉ ngửi mùi rượu cũng đã đủ. Việc nên làm cũng đã làm xong, tâm trạng của anh ta có chút phức tạp. Xuân dược của tộc Hồ yêu không có thuốc giải, Minh Hiên lại hiểu rõ tâm tư của mình. Lần này Chủ Thượng đã được định trước là sẽ thuận lợi sao?