Lạc Thi Nhã là một cô gái thông minh, vừa nghe thấy Đậu Đậu đồng ý thì lập tức cảnh giác. Minh Hiên ở chỗ chú Tư Sở, Kim Đậu Đậu cũng đi đến chỗ chú Tư Sở? Không được! Cô ta tuyệt đối không thể để cho hai người bọn họ ở cùng nhau.
Nghĩ đến đây, cô ta mỉm cười lịch sự, “Chú Tư, chỉ có quà của Đậu Đậu thôi sao? Của Lạc Lạc đâu ạ?”
Lạc Thi Nhã vừa mở miệng, trái tim như chết đi của chú Tư Sở lại sống lại. Tuy trước khi đi Yêu Nguyệt có dặn dò anh ta nhất định phải tách Lạc Thi Nhã ra, nhưng nếu là Lạc Thi Nhã nhất quyết đòi đi theo thì sao? Lý do đó tuy miễn cưỡng, nhưng còn tốt hơn không đúng không? Suy cho cùng cũng đã thầm yêu người ta mấy trăm năm, cho dù không xứng, cũng nên có quyền đấu tranh chứ nhỉ?
Thấy chú Tư Sở trầm tư, Lạc Thi Nhã càng biết rõ chú ấy không chuẩn bị quà cho mình. Nhưng bây giờ không phải là lúc tính toán với Kim Đậu Đậu, việc quan trọng nhất bây giờ đó là không được rời xa Minh Hiên nửa bước, không để cho bọn họ có chút cơ hội phát triển nào. Từ cổ chí kim, những tình huống rượu say loạn tính không hề ít! Bao nhiêu bài học đi trước như vậy, bất luận thế nào cô ta cũng không thể giẫm lên vết xe đổ đó được.
Nghĩ tới đây, Lạc Thi Nhã bĩu môi giả vờ giận dỗi, “Chú Tư không chuẩn bị quà cho Lạc Lạc thật à?”
Khóe miệng chú Tư Sở giật mạnh, “Chuẩn bị chứ, tất nhiên là chuẩn bị chứ.”
Ôi chao, cô gái à, đừng có cố tỏ ra đáng yêu nữa, không đáng yêu một chút nào cả! Cay mắt lắm!
Không thể không nói, kiểu ra vẻ đáng yêu này lại rất kén người. Khuôn mặt như cái mũi khoan có thể chọc thủng qua cả bình rượu của Lạc Thi Nhã, thực sự không hợp làm vẻ đáng yêu. Lại cộng thêm cô ta căn bản chính là một cô gái tâm tư sâu nặng, cái kiểu cố làm vẻ đáng yêu, tất nhiên có chút chẳng ra gì cả...
Lúc chú Tư Sở dẫn hai cô gái đến chỗ mình thì Sở Minh Hiên đã vào đến căn phòng mà Chủ Thượng chuẩn bị kĩ từ trước. Trà giải rượu gì đó, tất nhiên chỉ là uống chút cho có mà thôi. Nhưng trà giải rượu chỉ giải rượu mà không giải thuốc, tuy ý thức cậu đã tỉnh táo, nhưng cơ thể lại bắt đầu nóng ran. Cậu lại nhớ đến giấc mơ êm đẹp đó. Trong giấc mơ, đôi chân trắng nõn mịn màng của cô quấn lấy eo cậu, để mặc cho cậu hết lần này đến lần khác làm cho cô nghiêng ngả, quyến rũ động nhân. Cơ thể Sở Minh Hiên bắt đầu co quắp nóng hầm hập, bất giác gọi một cái tên.
“Đậu Đậu...”
Đậu Đậu nghi hoặc sờ sờ đầu, “Ấy? Vừa rồi có người gọi cháu à?”
Chú Tư Sở lắc đầu, “Không có? Lạc Lạc có nghe thấy không?”
Lạc Thi Nhã đương nhiên không nghe thấy, cô ta chỉ là một người rất bình thường, đâu có thính giác tốt như Đậu Đậu chứ. Cho nên cô ta cũng lắc đầu, “Không có, em uống say rồi à?”
Lúc này Đậu Đậu mới cười ha ha, vốn dĩ cô đâu có uống. Nhưng cô không muốn phản ứng lại Lạc Thi Nhã, nên không nói gì.
Chỗ ở của chú Tư Sở cổ kính trang nhã, cái giá cổ lớn trong phòng được làm từ gỗ lê Hoàng Hoa, ngăn nắp trật tự, xếp rất nhiều đồ tốt. Có đủ tất cả mọi thứ đồ đồng, lọ thuốc hít, vàng thỏi, đồ gốm sứ…
Chú Tư Sở lấy ba thứ từ trên giá xuống, một quả trứng đá to gần bằng trứng đà điểu, một miếng ngọc phật phỉ thúy xanh lục và một chiếc vòng tay Ngọc Trư Long màu ánh tro. Ánh mắt Đậu Đậu lướt nhanh qua một lượt rồi nhìn chăm chú vào chiếc vòng ngọc, đó không phải chỉ đơn giản là một chiếc vòng ngọc. Đó còn là một bảo vật quý hiếm!
Trước đây cô có hai bảo vật quý hiếm, một cái là mặt dây chuyền hình chú lợn con theo cô suốt hai trăm năm mươi năm, được lão già mất nết luyện thành từ đá Hắc Vẫn, rất xấu xí!
Còn cả một chiếc nhẫn kim cương, là do chuyến đi Nam Phi cô phải nung rất nhiều kim cương thô mới luyện thành được. Vì việc này mà suýt chút nữa bị lôi đến đồn cảnh sát. Cũng may cô chạy nhanh, nếu không vừa vượt biên lại vừa khai thác kim cương phi pháp, còn không biết bị phán quyết bao nhiêu năm tù nữa!