Đậu Đậu không nói, Lạc Thi Nhã cũng quên mất. Mẹ đẻ của Kim Đậu Đậu là Đường Linh Ngữ, sinh ra trong một gia đình truyền thống học thức, là người đẹp nổi tiếng một thời của Đế Đô. Nghe nói bà ấy trời sinh đã xinh đẹp diễm lệ, cơ thể trắng nõn không tì vết, mượt mà như ngọc. Lúc trước khi chết, làn da vẫn còn mềm mại như da em bé. Chỉ có điều hồng nhan bạc mệnh, bà ấy được gả đến Kim gia chưa được mấy năm đã chết sớm…
Thực ra Đường gia đã mấy lần cho người đến bàn bạc với Kim gia về quyền nuôi dưỡng Kim Đậu Đậu. Lúc đó Lý Thúy Vân chưa được cưới vào, Kim Phúc Lộc vẫn chưa thể quên được vợ cả, ông Kim thương cháu gái nhất định không chịu buông. Ông Đường nhớ tình bạn cũ nên đành phải bỏ qua. Thế nhưng ngày vui không dài, không có Đường Linh Ngữ điều khiển công ty nên Kim gia rất nhanh đã rơi vào tình thế lụn bại. Ông Kim vì công ty nên đã bắt con trai lấy con gái của một gia đình đang trên đà phát triển để yên ổn cửa nhà, bắt đầu từ lúc này đã hình thành cơn ác mộng của nguyên chủ.
Lúc ấy Đường gia đã di cư sang Canada, khi nghe được tin tức vội vàng trở về thì đã là một năm sau đó. Một năm, đủ để thay đổi tính cách của bất kì một đứa trẻ đơn thuần nào. Nguyên chủ biến thành một người nhút nhát hay sợ hãi, Lý Thúy Vân có thể diễn tốt, lại cộng thêm ông Kim nước mắt nhạt nhòa không lỡ rời xa cháu gái, ông Đường lại mềm lòng…
Nghĩ đến đây, Lạc Thi Nhã liền cảm thấy mình đã tìm thấy nguyên nhân Kim Đậu Đậu khiến người khác thấy ghét. Chính cái gọi là người đáng hận nhất định sẽ có chỗ đáng thương, Kim Đậu Đậu trở thành như vậy, mẹ con Lý Thúy Vân khó tránh khỏi liên quan.
Thế nhưng đáng hận chính là đáng hận, không thể vì đáng thương mà được tha thứ.
Nếu Đậu Đậu biết trong lòng Lạc Thi Nhã nghĩ như vậy, nhất định sẽ vỗ tay cổ vũ - Rất tốt, bà đây cũng nghĩ như vậy đấy! Nhưng Đậu Đậu lại không biết, cô đang khô cổ rát họng, quay loạn khắp phòng tìm nước uống.
Chú Tư Sở nhìn xuống đồng hồ đeo tay, khẽ thở dài, sau đó chỉ sang căn phòng mà Minh Hiên đang ở đó, nói, “Nước ở trong phòng kia.”
Cuối cùng khi nhìn thấy Đậu Đậu vặn mở cửa vào bên trong thì anh ta lại vội vàng nói, “Lạc Lạc có khát không?”
Anh ta không thể quá thẳng thắn ám thị cho Lạc Thi Nhã rằng Sở Minh Hiên đang trong căn phòng đó vì trong chỗ ở của anh ta, Chủ Thượng đã để lại thần thức. Mỗi một câu anh ta nói đều không thể thoát khỏi tai của cô. Cho nên anh ta chỉ có thể ám thị, cầu khấn IQ của Lạc Thi Nhã hoạt động, cũng sẽ đi theo Đậu Đậu. Nhưng Lạc Thi Nhã nào có thời gian để nghĩ đến lời của chú Tư Sở có ý gì chứ. Cô ta nhìn ngang nhìn dọc, đang nóng lòng muốn hỏi Sở Minh Hiên ở đâu đây này. Cho nên nghe thấy chú Tư Sở hỏi như vậy, cô ta chẳng cần nghĩ mà xua xua tay, “Không ạ, cháu muốn biết Minh Hiên đang ở đâu.”
Đậu Đậu vừa vào trong, cửa phòng liền tự động khóa lại. Lăng Đầu Thanh bị chặn lại ở ngoài cửa, nghệt mặt ra bắt đầu đâm vào. Không có tác dụng gì, không đâm vào được, cũng không mở ra được.
Trong lòng chú Tư Sở hồi hộp, nắm chặt tay lại, ủ rũ chán chường ngồi thụp xuống ghế. Căn phòng đó là do Chủ Thượng đặc biệt chuẩn bị để ngăn chặn Cửu điện hạ cứu người, lại còn tung thêm trận pháp đặc biệt của Long tộc nữa. Hiện giờ Cửu điện hạ đã không còn long cốt, bất luận thế nào cũng không thể phá trận.
Chú Tư Sở hối hận không thôi, trước giờ chưa từng thống hận bản thân yếu đuối vô dụng như hôm nay. Nếu anh ta có thể mạnh thêm một chút, nếu anh ta có thể độ kiếp thành thần. Như thế anh ta có phải sẽ không cần phải gọi cô ấy là Chủ Thượng, không cần nghe theo mệnh lệnh của cô ấy, không cần vì cô ấy mà phải làm những việc anh ta căn bản không hề muốn làm.
Lạc Thi Nhã vẫn còn hỏi Minh Hiên đang ở đâu, chú Tư Sở khẽ giơ tay lên, thấp giọng nói gần như không nghe được, “Ở đó.”
Nơi chú Tư Sở chỉ chính là căn phòng mà Đậu Đậu vừa bước vào.
Lạc Thi Nhã kinh ngạc thất sắc, lập tức đi qua đó vặn tay nắm cửa. Thế nhưng tại sao lại không vặn được chứ? Căn phòng này trừ phi là Long tộc, những người khác không ai có thể mở ra.
Thế nhưng Lạc Thi Nhã không biết, cô ta không vặn được tay nắm cửa nên chỉ có thể cho rằng là Kim Đậu Đậu cố ý khóa cửa lại.