Lạc Thi Nhã không nói thêm gì nữa, bắt đầu đập cửa, “Đậu Đậu, mở cửa! Em uống nước thì sao phải đóng cửa?”
Không thể không nói, Lạc Thi Nhã vẫn là rất thận trọng chín chắn, lúc nước sôi lửa bỏng như vậy vẫn không quên chú ý đến hình tượng nữ thần. Có điều cô ta lo lắng như vậy cũng đúng. Nếu như cô ta gõ cửa như vậy khiến Sở Minh Hiên bị làm ồn tỉnh lại, lỡ như nghe được cô ta nói bậy, vậy thì hình tượng mà cô ta giữ gìn bao năm nay chẳng phải đã coi như mất hết rồi hay sao? Đương nhiên cô ta có thể nghĩ như vậy, phần lớn nguyên nhân là do không hề biết hai người đang ở trong căn phòng kia đã uống gì đã ngửi gì. Nếu biết thì không biết còn có thể giữ được hình tượng thản nhiên như vậy hay không…
Đậu Đậu cầm cốc thủy tinh lên, uống hết cốc này đến cốc khác, nhưng dù uống thế nào cũng không thể thoát khỏi cái khát trong cổ họng. Đúng lúc Lạc Thi Nhã gõ cửa, cô bực bội đặt cốc nước xuống, “Đừng đập nữa, em ra ngoài ngay đây!”
Thật là, gái điếm vẫn chính là gái điếm, uống cốc nước cũng không để người khác yên!
Đậu Đậu đặt chiếc cốc trong suốt xuống, xoay người vừa định ra ngoài, vừa nắm vào tay nắm cửa rồi cứ thế ngẩn người. Chuyện gì vậy? Cái cửa này rõ ràng không khóa mà! Sao không ra ngoài được thế? Còn nữa, Lăng Đầu Thanh đâu?
Lăng Đầu Thanh – Chậc, gã vẫn ở bên ngoài không ngừng cố gắng đụng cửa.
Đậu Đậu ngờ nghệch, dùng mọi cách để vặn tay nắm cửa nhưng vô dụng, cái cửa đó không hề có ý muốn mở ra.
Sở Minh Hiên mơ mơ hồ hồ, nhìn thấy một người nhỏ nhắn đang đứng trước cửa. Sở Minh Hiên mở miệng thăm dò, gọi một tiếng Đậu Đậu.
Đậu Đậu quay đầu lại, “… Ấy, sao anh lại ở đây?”
Sở Minh Hiên sớm đã khô nóng điên cuồng, nghe thấy Đậu Đậu nói, cảm thấy bản thân có chút không bình thường - Tại sao cậu lại nhìn thấy Kim Đậu Đậu chứ? Lẽ nào… cậu đang nằm mơ? Nếu đã là mơ, vậy thì càn rỡ một chút, chắc cũng chẳng có gì to tát nhỉ?
Cậu xuống giường, từng bước từng bước tiến đến gần Đậu Đậu. Ánh mắt cậu vô cùng dịu dàng, giống như muốn dìm cô chết đuối trong đó vậy.
“Đậu Đậu,” Cậu nói, “Em đến rồi!”
Khóe miệng Đậu Đậu giật mạnh, cái thứ này có phải ngốc không vậy? Nói linh tinh cái gì thế?
Thế nhưng dù cậu ta có mặt đơ thế nào thì cũng là một người đàn ông, vặn cái tay nắm cửa chắc sẽ không hề gì chứ nhỉ?
Nghĩ như vậy, Đậu Đậu thò ngón tay ra chỉ vào tay nắm cửa, “Này, anh có thể giúp tôi vặn cái này ra không? Hình như hỏng rồi.”
Thế nhưng Sở Minh Hiên lại không để ý đến lời của cô, chỉ ngơ ngẩn giơ tay, nắm lấy ngón tay trắng mịn của cô. Đậu Đậu nhanh chóng muốn hất tay ra, nhưng đối phương lại dùng lực siết chặt. Sau đó ánh mắt cậu sáng rực nhìn cô, chầm chậm kéo tay cô, kéo gần đến môi hôn một cái.
Đậu Đậu nghệt mặt, hồi thần trở lại lập tức ghét bỏ hất tay ra, “Chết tiệt! Anh uống phải thuốc kích dục à? Cút ra!”
Xong xuôi quay người lại vặn tay nắm cửa, trước khi vặn còn không quên khinh bỉ phủi phủi tay áo. Buồn nôn thật, bình thường nhìn đường hoàng lạnh lùng như vậy, uống say rồi lại tóm được ai cũng có thể giở trò lưu manh!
Cô không cho rằng Sở Minh Hiên có thiện cảm với mình, cho nên cậu ta như vậy chỉ có thể là uống say rồi làm loạn. Còn nữa, cô cho rằng cô có thể chịu đựng cái kiểu đùa bỡn của Yêu Nghiệt là bởi vì tiết tháo của cô đã vỡ nát, nhưng không ngờ đổi lại là Sở Minh Hiên, cái tiết tháo lâu ngày không gặp của cô đã quay trở lại!
Đáng vui đáng mừng, đáng vui đáng mừng!
Ấy, chờ chút, không đúng!
Nếu tiết tháo của cô không vỡ khi nhìn thấy một anh chàng đẹp trai như thế, vậy tại sao cô lại có thể nhịn được những chuyện quá đáng mà Yêu Nghiệt đã làm ra kia?
Đậu Đậu còn chưa nghĩ ra, thì đầu óc sau một trận mê mẩn lại bắt đầu khát nước. Lần này không chỉ là cổ họng, mà cơ thể cô cũng bắt đầu nóng ran một cách kì lạ. Sau đó cô không tiếp tục vắt óc ra để suy nghĩ tại sao nữa, trong đầu lởn vởn đều là câu khát quá muốn uống nước…