Sở Minh Hiên dường như không thể hiểu nổi tại sao giấc mơ này lại chân thực như thế, chân thực đến ánh mắt ghét bỏ của cô cũng giống y đúc như vậy. Đây là giấc mơ của cậu, lẽ nào không nên làm theo suy nghĩ của cậu sao?
Đậu Đậu lại uống thêm hai cốc nước nữa, rồi quay lại bắt đầu đấu tranh với cái tay nắm cửa, thế nhưng dù cô có dùng hết sức lực thì cửa vẫn không chịu động đậy một chút nào.
Đừng, đừng nói là cửa hỏng rồi nhé?
Lúc này Đậu Đậu bắt đầu hoảng, vừa đập cửa vừa gọi, “Cậu Tư? Sao cánh cửa này lại không mở ra được? Cậu mau nghĩ cách đi!”
Lạc Thi Nhã vẫn còn lưu lại ở câu nói của Đậu Đậu là chết tiệt anh uống phải thuốc kích dục rồi à, trong tâm trí đều là tại sao Kim Đậu Đậu lại nói như vậy. Hai người bọn họ rốt cuộc làm gì ở trong đó thế?
Căn phòng này cách âm không tốt lắm. Không, có lẽ vốn là cách âm tốt. Nhưng vì để Yêu Nghiệt kịp trở về tự tai nghe thấy, căn phòng cách âm tốt này đã biến thành không còn tốt như thế nữa.
Đậu Đậu nghe thấy chú Tư Sở vội vàng gọi cho đội cứu hộ, nghe thấy Lạc Thi Nhã làm bộ bình tĩnh an ủi nói nhân viên cứu hộ sắp đến rồi, nói xong, giọng nói còn kì quặc hỏi Sở Minh Hiên rốt cuộc làm sao.
Đậu Đậu chửi rủa một trận trong lòng, điên lên trả lời, “Chị hỏi em em hỏi ai? Không phải nói là đã cho anh ta uống trà giải rượu rồi à?”
Sở Minh Hiên đã không còn lý trí nữa. Đậu Đậu chỉ ngửi mùi rượu là cơ thể đã bắt đầu nóng ran, còn cậu ta thì uống cả một cốc đầy đó!
Cho nên Đậu Đậu gào thét không lâu, cả người đã bị ôm lơ lửng. Sở Minh Hiên ôm cô giống như ôm một đứa trẻ vậy, dễ dàng ném xuống giường. Đậu Đậu vô thức đưa tay che phần bụng, thấy Sở Minh Hiên đang đè xuống, nhanh nhẹn giơ chân đạp mạnh vào phần dưới bụng của cậu ta. Cô không phải là người dễ bắt nạt, cho dù bây giờ yếu đuối nhưng xử lý cậu ta thì không có vấn đề gì. Sở Minh Yên bị đạp một cái, hự một tiếng không động đậy, chỉ lấy tay xoa xoa mái tóc ướt mồ hôi của cô, mang theo một chút cưng chiều dỗ dành, “Ngoan chút đi được không? Lần này, đổi lại anh chủ động.”
Lần này?
Thế nào gọi là lần này?
Lẽ nào còn có cả lần trước hay sao?
Sắc mặt Đậu Đậu cực kì khó coi, đẩy mạnh cậu ta ra rồi lại chạy về phía cửa đấu tranh với cái tay nắm.
Ngoài mặt chú Tư Sở diễn kịch diễn tới nơi tới chốn, nhưng trong lòng lại sắp rỉ máu. Anh ta gọi điện cho đội cứu hộ, rõ ràng biết rõ sẽ không có tác dụng gì, nhưng lại vẫn mong đợi kì tích xảy ra. Lạc Thi Nhã bất lực ngồi xuống, ngơ ngẩn hỏi, “Chú Tư, Minh Hiên uống say đều như vậy sao?”
Chủ Tư Sở lắc lắc đầu, “Không rõ, trước đây nó chưa từng uống say.”
Sau đó lại im lặng, cái im lặng khiến người khác lòng như tro nguội…
Đậu Đậu đẩy Sở Minh Hiên mấy cái, cuối cùng không thể chịu nổi tát cho cậu một bạt tai, sau đó nhân lúc cậu ta bị đánh choáng váng thì lấy một con dao cầm tay, lấy cán dao đâm vào sau gáy, khiến cả người cậu ta hoàn toàn hôn mê. Sau đó bắt đầu đi lòng vòng trong phòng, không tìm thấy dây thừng đành xé ga trải giường ra. Xé thành từng cái một xong, bước chân lơ lơ lửng lửng đi qua, gói cậu ta thành một cái bánh chưng. Làm xong xuôi, Đậu Đậu bất lực tựa người vào cửa ngồi bệt xuống đất. Cô phải nghĩ xem việc này là thế nào.
Sở Minh Hiên không giống như đang say rượu làm càn, cái dáng vẻ đó của cậu ta thật sự rất giống uống phải thuốc kích dục. Còn cô vẫn khát nước, hình như cũng…
Ý thức được bản thân cũng có khả năng bị trúng chiêu, Đậu Đậu ngồi bắt chéo chân vận hành Đạo Vương Tâm Pháp. Không có tác dụng, không vận công còn tốt, hễ cứ vận công là mạch máu lại tăng tốc, toàn thân cô trên dưới đều bắt đầu kêu gào khát vọng lạ lùng. Hô hấp nóng rực, miệng khô lưỡi nóng, toàn thân không còn chút sức lực. Mất đi cảm giác khống chế cơ thể quá kì lạ, kì lạ đến nỗi khiến cô không thể chống đỡ được. Đậu Đậu ngồi bệt dưới nền nhà, đôi chân trắng nõn bắt đầu không kìm chế nổi mà ma sát…