Vùng da rắn trên người bị mồ hôi làm cho ướt sũng, động tình, khiến nhiệt độ cơ thể cô tăng lên vùn vụt...
Ở cách cô không xa, Yêu Nghiệt hơi chấn động, đồng tử của mắt lập tức dựng đứng nguy hiểm - Cô ấy động tình? Sao lại như vậy?
Lòng bàn tay hắn vô thức dùng lực, Hoa Khôi bị nắm cổ bắt đầu ho dữ dội.
Cô ta nói, “Ngài giết... ngài giết tôi đi, ngài giết tôi... tôi cũng không nói cho ngài biết… là chỉ thị của ai.”
Yêu Nghiệt bóp chặt, giây phút ấy thực sự muốn giết ả nữ yêu này! Nhưng hắn biết, hắn cần cô ta để dụ người cầm đầu sau lưng cô ta, hiện giờ Hoa Khôi không thể chết. Hơn nữa hắn bắt buộc phải quay về.
Một người lạnh nhạt như vợ, cho dù hắn có trêu ghẹo thế nào cũng không động tình, bây giờ cô ấy như thế, nhất định là đã ăn phải thứ gì đó không nên ăn rồi!
Kẻ cầm đầu phía sau đã dùng kế điệu hổ ly sơn. Trước là để Hoa Khôi dụ hắn rời xa vợ, sau đó lại sai người hạ độc vợ.
Được, rất được!
Yêu Nghiệt nghiến răng nghiến lợi, làm viên yêu đan trên người Hoa Khôi vỡ một nửa. Sau đó giơ tay ném cô ta cho hai Xà yêu mà Lăng Đầu Thanh giao cho nhiệm vụ theo dõi Hoa Khôi, “Giải về, trước khi cô ta khai thật thì cứ tùy ý xử lý, đừng để chết là được.”
“Dạ, Tôn Thượng!”
Câu nói nhẹ bay của hắn làm Hoa Khôi trợn trừng mắt lên, “Không! Tôi không đi! Tôi không đi!”
Xà yêu không chỉ là tộc máu lạnh nhất, mà còn là tộc tà ác nhất tàn nhẫn nhất yêu tộc. Nếu cô ta bị giải đến ổ rắn dâm loạn đó thì kết cục quả thật không cần nói cũng biết. Không, cô ta không muốn đi, cô ta còn chưa cứu được Liên Thành công tử, còn chưa thổ lộ nỗi lòng với anh ấy, sao cô ta có thể bị vấy bẩn chứ?
Yêu Tôn không nói gì, ánh mắt trước khi đi của hắn đã nói lên tất cả - Không đi, cũng phải đi.
Hắn sẽ không tha cho cô ta.
Cô ta không nên vì bên ngoài đồn hắn tác phong lạnh lùng không quan tâm điều gì mà cho rằng hắn là một Yêu Tôn biết nói đạo lý. Trên thực tế, thân là Vua của Xà tộc lạnh lùng tàn nhẫn nhất trong yêu tộc, hắn có thể lạnh lùng, có thể ung dung thản nhiên, nhưng tuyệt đối không cho phép có người chạm đến giới hạn của hắn!
Mà giới hạn của hắn chính là cô gái đang mang thai hai quả trứng rắn kia.
Cô thực sự không nên rõ ràng đã nhận thức được nguy hiểm, nhưng vẫn chấp hành mệnh lệnh của Chủ Thượng. Nhưng Liên Thành công tử vẫn còn trong tay cô ta, cô nào còn cách nào khác chứ?
Giọt nước mắt khẽ lướt qua khóe mắt Hoa Khôi, phó mặc cho hai tên Xà yêu vác cô ta lên, mặc cho số phận nhắm đôi mắt lại. Cô không thể nhận tội, nhận rồi sẽ không bao giờ được gặp lại anh ấy nữa. Không thấy anh ấy, sao có thể cứu anh ấy chứ? Thế nhưng Sở Liên Thành nào có cần cô ta cứu? Anh ta sớm đã yêu Chủ Thượng của mình một cách say đắm không thuốc nào chữa nổi nữa rồi. Cho nên đây hoàn toàn là câu chuyện của một cô gái tự mình đa tình nghĩ không thông yêu một người đàn ông cũng tự mình đa tình khác... Cô gái tự mình đa tình bị đưa đến Yêu Đô, người đàn ông tự mình đa tình cũng đã nghênh đón Chủ Thượng của mình trở về.
Đội cứu hộ ra sức dùng hết kỹ năng của bản thân nhưng cũng không thể mở được cánh cửa đó ra. Lạc Thi Nhã đứng bên cạnh nóng lòng đến toát hết mồ hôi, lúc lúc lại vểnh tai lên nghe động tĩnh bên trong. Ngoại trừ tiếng thở cố kìm nén của Đậu Đậu, bên trong dường như không hề có bất kì động tĩnh nào khác. Nhưng lúc này không có không có nghĩa là tí nữa cũng không, người phụ nữ đeo mặt nạ bạc vừa vào phòng, lập tức cách một bức tường đánh thức Sở Minh Hiên. Ả dựng lên màn kịch hay này, sao có thể chỉ vì Sở Minh Hiên bất tỉnh mà hạ màn chứ?
Ngài ấy vội vàng quay lại cứu cô ta, nếu đã như vậy thì hãy để cho ngài ấy nghe rõ người con gái mà ngài ấy yêu thương nhất, ở một nơi chỉ cách mình một vách ngăn mà cùng làm chuyện đó với người đàn ông khác!
Một nghìn năm trước, nếu người phụ nữ này không xuất hiện, bọn họ sớm đã kết hôn rồi. Ả sẽ không giận dỗi tu luyện Băng Xuyên, phụ vương cũng sẽ không rõ sống chết!