Quả trứng dẹt dẹt cố gắng hết sức muốn lăn đi tìm em trai mình, nhưng vô dụng, hình thể của nó vốn đã được định sẵn là không thể tự do tự tại lăn như trứng tròn được. Trứng tròn dừng lại ở cạnh tường nhà tắm, hiếu kì giương mắt “nhìn” Đậu Đậu. Nhìn một lượt từ đầu đến chân, lại từ chân đến ngực. Cuối cùng, oa một tiếng rồi bật khóc.
Hu hu hu, trong lòng bảo bảo đau khổ, bảo bảo không biết nói tiếng người! Tại sao không có sữa, thế này là tại sao? Tại sao?
Đậu Đậu bị âm thanh đột nhiên vang lên làm cho giật mình, ngẩn ngơ hồi lâu mới phản ứng lại - Cô sinh rồi? Đây là trứng cô sinh?
Trứng biết khóc?
Tại sao cô sinh trứng mà lại không đau một chút nào chứ?
Chờ chút, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là - trước đây cô từng nói đợi sinh trứng rồi sẽ bắt Yêu Nghiệt mang chúng cút xéo mà! Không được, đây không phải là trứng mà cô sinh! Không thể để người ba khốn nạn ngoài kia chỉ biết gieo giống ra thì không biết làm gì của chúng mang chúng đi!
Nghĩ như vậy, Đậu Đậu cũng không quan tâm đến chân còn đau nữa, tiến đến nâng trứng tròn lên ngực, “Suỵt, suỵt, đừng lên tiếng, đừng lên tiếng!”
Cô cũng không kịp nghĩ tại sao trứng lại khóc, khum tay lại nâng quả trứng còn lại lên đặt lên ngực. Còn lấy bàn tay trắng nõn nhỏ xinh che lên chúng, dường như làm vậy sẽ có thể bịt được miệng hai quả trứng đó vậy.
Khóe miệng trứng dẹt giật một cái, khụ, nếu nó có miệng để giật. Tóm lại, nó hoàn toàn bị mẹ mình làm cho ngơ ngác. Nó không thể nói tiếng người, chỉ có thể thở dài, haizz.
Sau đó mở miệng nói ngôn ngữ của yêu: Ba, mẹ lúc nào cũng ngốc như vậy à?
Yêu Nghiệt lắc đầu, ngữ điệu rất chân thành: Không, lúc mang thai hai đứa vẫn rất thông minh.
Trứng dẹt: Trách con à?
Sau đó trứng tròn xoay xoay trong lòng bàn tay Đậu Đậu, nhìn quả trứng dẹt dẹt trước mặt mình: Em gái à, em xấu quá đi ~ Em lại dẹt nữa! Đầu em bị kẹp à? Đúng không đúng không?
Trứng dẹt: Anh là anh trai!
Trứng tròn mù mà mù mờ: Không đúng mà, chị lớn hơn em, em là em gái của chị~
Trứng dẹt nổi điên: Em lớn hơn anh ở chỗ nào!
Trứng tròn rất tự hào ưỡn thẳng bụng: Này, hình thể~
Lần này trứng dẹt hoàn toàn nổi điên: Đó là vì lúc trong bụng mẹ em ăn nhiều được chưa! Còn lớn nhỏ, ai ra trước thì là lớn hiểu chưa?
Trứng tròn: Hừ, còn lâu nhé, chị lớn hơn em, chị là chị! Không tin em hỏi ba đi!
Yêu Nghiệt:... Cái này phải hỏi mẹ con.
Vừa nãy vợ tưởng hắn đã ngủ, cho nên bây giờ trong mắt vợ thì hắn còn chưa biết hai quả trứng đã sinh rồi. Tuy hiện giờ đã có thể khẳng định hai quả trứng này một trai một gái, nhưng cụ thể ai lớn ai bé vẫn phải nghe theo vợ. Ai bảo hắn nhất thời hưng phấn lên giả vờ ngủ chứ? Nếu đã ngủ không biết trứng sinh rồi, vậy thì sao có thể biết đứa nào lớn đứa nào bé? Có điều không sao nhỉ? Vợ có lẽ sẽ nhớ trứng nào ra trước đúng không?
Nhưng vô dụng, Đậu Đậu căn bản không nhớ nổi quả trứng nào đã ra trước. Cô suỵt một lúc xong thấy quả trứng tròn to hơn một chút không còn khóc nữa, thở phào nhẹ nhõm rồi bắt đầu suy xét đến vấn đề này.
Rốt cuộc là quả trứng nào ra trước nhỉ?
Cô hoàn toàn không nhớ nổi!
Bỏ đi, trước tiên mang hai quả trứng này đi giấu đã. Đậu Đậu quyết tâm, giơ tay lấy hộp xà phòng thơm ném cục xà phòng trong đó ra ngoài. Sau đó cẩn thận đặt trứng vào trong đó, vừa đặt vừa dặn dò, “Trứng ngoan nhé, ở trong này đợi một lát được không?”
Hai quả trứng quay sang nhìn nhau, cuối cùng im lặng.
Đậu Đậu thở phào, đậy nắp hộp lại rồi đặt hộp xà phòng thơm lên nắp bồn cầu. Cô phải nhanh chóng tắm cái đã, nhân lúc Yêu Nghiệt còn chưa tỉnh, bảo thằng nhóc kia nhanh chóng mua hai quả trứng để thay xà đổi cột! Bất luận thế nào cũng không thể để Yêu Nghiệt mang trứng đi! Trứng cô sinh ra, dựa vào đâu mà cho hắn ăn hời chứ!