Xà yêu này gian tà như vậy, nếu muốn giở trò bịp bợm thì chắc chắn cô không thể qua mắt được hắn. Nên khi đàm phán thì phải thành thực một chút, ngộ nhỡ hắn chó cùng rứt giậu ôm hai quả trứng chạy thẳng thì làm thế nào? Tới lúc đó cô biết chạy tới đâu mà khóc?
Nghĩ tới đây, Đậu Đậu quyết định mềm mỏng một chút, “Chuyện là… trứng tôi đã sinh rồi!”
“Ừ, rồi sao nữa?”
“Tôi… tôi đồng ý để anh thường xuyên tới thăm.”
Yêu Nghiệt tức đến bật cười, “Rồi sao nữa?”
“Sau đó… dù sao tôi cũng sẽ không để anh mang chúng đi đâu!”
Đậu Đậu cầm hai quả trứng, mặt rất nghiêm túc, “Đây là trứng tôi sinh! Không thể đưa cho anh. Anh… anh cũng không phải thái giám, anh có thể tìm đám rắn cái ở núi của các anh giúp anh sinh. Tôi nghe nói rắn cái khả năng sinh sản rất lớn, một ổ có thể sinh được hơn mười hai mươi trứng kìa!”
Trán Yêu Nghiệt giật giật, “Vậy nên?”
Đây là cô đang để hắn đi tìm người khác sinh trứng?
Không được tức giận, không được tức giận, không thể so đo với cô. So đo với cô, hắn sớm muộn cũng bị tức chết!
“Vậy nên… vậy nên tôi sinh được có hai quả trứng, anh không thể tranh với tôi.”
Yêu Nghiệt xoa bóp ấn đường, “Anh không tranh với em.”
Đậu Đậu hớn hở ra mặt, “Thật sao?”
“… Thật!”
“Vậy anh mau hứa đi!”
Yêu Nghiệt bất lực, “Anh bảo đảm!”
“Anh thề đi!”
Yêu Nghiệt hơi hơi cong môi, “Được, anh thề! Trên có trời xanh, hôm nay tôi lấy danh nghĩ là Vương của Xà tộc để thề, bất luận xảy ra chuyện gì cũng không cướp trứng của Kim Đậu Đậu. Nếu như phản lời thề, trời tru đất diệt.”
Sau đó ôm chặt cô, tận đáy lòng ngầm bổ sung___ Nguyện đời đời kiếp kiếp bên nhau, cùng nhau sống tới đầu bạc răng long.
Đậu Đậu nghe thấy hắn thề sẽ không cướp trứng, một bụng lo lắng cuối cùng cũng đã thả lỏng. Ừ, chỉ cần không cướp trứng của cô là được, còn lại có thể an tâm đuổi hắn đi rồi. Tuy là làm thế này có vẻ không tốt lắm nhưng hắn là yêu mà, yêu sao có thể ở cùng người được?
Quan trọng nhất là hung khí dưới hông của hắn trông đáng sợ như vậy, cô còn muốn sống thêm vài năm trường mệnh bách tuế nữa!
Khà khà, đây mới là nguyên nhân chính đó! Sợ ngòi 0.7 đó của người ta, kiểu lý do này dù sao có đánh chết cô cũng sẽ không thừa nhận được không hả!
Mặt cô ửng đỏ, vội vàng nghiêm túc trở lại, “Nếu anh đã thề không cướp trứng rồi, vậy tôi cũng nói thẳng luôn.”
Yêu Nghiệt hơi bất lực, “Em nói đi.”
“Cái đó… xét thấy tôi đã sinh trứng thuận lợi, anh cũng đồng ý với cách nghĩ của tôi, tôi muốn chúng ta vẫn là đường ai nấy đi thì hơn.”
Yêu Nghiệt bật cười thành tiếng, bình thản nhả ra hai chữ, “Bãi bỏ.”
“Tại sao lại bãi bỏ? Là anh tự mình thề là không cướp trứng của tôi mà!”
“Ừ, anh không cướp trứng của em. Chúng ta cùng nhau nuôi dưỡng.”
Đậu Đậu cảm thấy hình như đã tự đào cái hố to cho mình, nhẹ nhàng tình cảm để hắn ta thề thốt cũng không có tác dụng gì. Không những không để hắn ra đi được, ngược lại còn để hắn có lý do để không rời khỏi.
Trời ơi, vậy thì cô còn muốn hắn thề làm gì?
Có phải là ngốc không vậy?
Đậu Đậu ôm trán, nhận thấy là IQ của mình không online.
Chuyện gì vậy hả? Trước kia cô chưa bao giờ ngốc như thế này? Tại sao đối đầu với Yêu Nghiệt lại biến thành như vậy? Hắn đã làm pháp thuật gì với cô?
Hay là___Chứng hay quên ở sản phụ?
Đậu Đậu co rút khóe môi, quyết định lấy xấu trị xấu, “Vừa nãy không tính, chúng ta thương lượng lại!”
Yêu Nghiệt nhìn thấy biểu cảm của cô biết là IQ của cô online rồi. Có điều hắn không phải là người dễ nói chuyện. Tuy luôn thuận theo vợ, nhưng can thiệp tới vấn đề nguyên tắc thì buộc phải tranh đấu tới cùng!
Vậy nên Đậu Đậu nói xong câu chúng ta thương lượng lại, Yêu Nghiệt bày bộ mặt đòi nợ, đưa tay vào trong áo ngủ của Đậu Đậu___Công khai ăn đậu hũ của cô!