Đậu Đậu đơ người, vội vàng tóm lấy tay của hắn, “Anh làm gì vậy?”
“Lúc nãy em nói để anh đi tìm rắn cái trên núi sinh trứng?”
Hắn nói câu này bình thản, không nóng không lạnh, nhưng lại mang theo hơi thở nguy hiểm. Hắn tức giận rồi!
Ý thức được việc này, IQ Đậu Đậu đã quay về lập tức mềm mỏng, “Hahaha, có sao? Sao tôi lại không nhớ nhỉ? Có thể là anh nghe nhầm rồi đó hahaha.”
Yêu Nghiệt nhướn mi, Đậu Đậu vội vàng bày ra bộ mặt biết sai sẽ sửa đổi, “Đại Vương, tiểu nữ biết sai rồi.”
Đùa sao, tên này lúc không tức giận tùy mi thế nào cũng được, nhưng một khi tức giận rồi thì nhất định sẽ đòi lại bằng được từ trên người mi được không hả!
Vừa nãy rốt cuộc cô bị trúng gió gì vậy? Thương lượng như kẻ ngốc với hắn, còn một lòng khẳng định bản thân có thể đuổi hắn đi?
Ngốc như vậy thật sự không chịu nổi!
Yêu Nghiệt là kẻ có thể chịu thiệt sao? Ban đầu có thể đồng ý không mang hai đứa trẻ đi đã coi là nhượng bộ rồi được không hả, cô còn muốn để hắn ra đi tay không? Làm ơn, có chuyện dễ dàng vậy sao?
Đậu Đậu đỡ trán, thật muốn tóm bản thân ngu ngốc ban nãy lại đánh cho một trận!
“Hôn anh, chuyện này coi như xong.”
Khóe miệng Đậu Đậu giật giật, “Vậy… vậy nếu tôi không làm thì sao?”
Yêu Nghiệt nhướn mi, bộ dạng em tự xem làm thế nào đi.
Đậu Đậu ngay lập tức run rẩy, vội vàng tới gần chụt một cái. Cô cũng ý thức được rồi, hiện giờ cô đang trong giai đoạn sản phụ sau sinh hay quên. Những lúc thế này đối đầu với Yêu Nghiệt không còn nghi ngờ gì nữa là sẽ không có kết quả tốt đẹp. Vậy nên, khụ, cô vẫn là không có chí khí lựa chọn khuất phục.
Yêu Nghiệt không hài lòng, tóm lấy gáy cô chuyển từ phòng thủ sang tấn công.
Rất lâu sau, chờ tới khi người trong lòng xây xẩm mặt mày thở gấp rồi thì mới chịu nới lỏng tay, âm u nói một câu, “Vợ, khăn tắm đã không bọc được máu nữa rồi.”
Lời của hắn vừa thốt ra, Đậu Đậu hận không thể lập tức đập đầu vào tường. Cô gần như chạy trốn mà nhảy khỏi người hắn, chân nam đá chân chiêu chạy về phía nhà vệ sinh kiểm tra.
Tuy nhiên Yêu Nghiệt không hề lừa cô, bà dì cả của cô tới rồi. Đậu Đậu rõ ràng không dám tin người ngốc như vậy chính là mình. Che mặt xấu hổ hồi lâu, an ủi bản thân: Không sao không sao, cũng không phải là mình muốn ngốc, hơn nữa bệnh ngốc phát tác bản thân mình cũng không kiểm soát được. Sau này chú ý chút là được, chuyện này không trách mày được, thật sự không trách mày!
Yêu Nghiệt ở phòng khách bật cười, hai quả trứng nghe thấy sởn tóc gáy. Ôi trời, ba cười thật gian tà, mẹ sắp gặp họa rồi!
Sau đó bọn chúng lại nghĩ tới chuyện chính. Ai là anh ai là em, nhất định phải tranh được vương nhỏ vương lớn!
Nhìn thấy hai quả trứng vẫn chưa nở mà đã bắt đầu ồn ào, Yêu Nghiệt xoa ấn đường: Cấm làm ồn, mẹ nói là được.
Trứng dẹt hừ một tiếng: Mẹ vốn dĩ không nhớ đâu!
Còn nữa, nhìn mẹ tối tăm mặt mũi bị ba trêu đùa đến mức quay vòng vòng, liền biết được em gái có suy nghĩ thần kỳ kia là do mẹ di truyền mà!
Trứng tròn: Không nhớ thì có sao? Dù sao ta lớn ta chính là chị!
Trứng dẹt: Rõ ràng là em ăn quá nhiều cho nên mới béo như vậy!
Trứng tròn lặng im một giây, sau đó oa một tiếng khóc lên, vừa khóc vừa kể tội: Ba ơi, nó chê con béo, nó chê cục cưng béo kìa!
Yêu Nghiệt: … Không béo, không béo chút nào. Thật đấy!
Ôi trời ơi, vợ sao mãi chưa thấy ra vậy? Chuyện ai lớn ai bé còn chưa làm rõ, hai quả trứng sắp vỡ ra cho hắn xem kìa!
Con của yêu tộc vừa ra đời là sẽ biết nói yêu ngữ, đúng là buồn chết người ba là hắn mà.
Vẫn là vợ thật may, nghe không hiểu thậm chí là nghe không thấy lời của hai quả trứng, tốt biết bao!
Khụ, hắn đã bắt đầu chê trứng nhiều lời rồi…