Cậu ta thấy Lăng Đầu Thanh nói rất đúng, vậy nên liền ngoan ngoãn nghe lời làm theo.
Tuy nhiên điều cậu ta không biết là Đậu Đậu chỉ thỉnh thoảng mới quên thôi, không phải lúc nào cũng quên!
Chí ít hiện giờ IQ của cô đang online.
Vậy nên cô chớp mắt là nhìn thấu được chiêu trò của hai tên này, khóe miệng hắt ra tiếng hừ lạnh, “Còn có chuyện gì khác không?”
Không có chuyện gì thì mau đi đi! Chờ ở đây há chẳng phải nhắc nhở bà đây sáng nay đã làm điều gì ngu ngốc sao?
Tên ngốc nhìn Lăng Đầu Thanh một cái, Lăng Đầu Thanh biểu thị gã cũng không biết sai ở đâu. Sau đó tên ngốc nghĩ một lúc, vội vàng trả lời, “Có có có, có chuyện quan trọng!”
Đậu Đậu nhướn mày, “Chuyện quan trọng gì?”
Tên ngốc lấy ra hai cái thẻ trong ví, “Thân là chú của hai bé trứng, đưa lì xì cũng coi là chuyện quan trọng phải không?”
Khóe miệng Đậu Đậu nhếch lên, “Cậu gọi tôi sư thúc, lại để hai quả trứng nhà tôi gọi cậu là chú? Đây là vai vế gì vậy hả?”
Tên ngốc bĩu môi, có chút uất ức. Một người cao mét tám mấy như cậu, đằng sau nếu có thêm hai đứa trẻ nhỏ xíu gọi bằng anh có kỳ lạ quá không? Hơn nữa cậu ta cũng mười bảy mười tám tuổi rồi, sớm đã có trẻ gọi cậu bằng chú rồi được không hả!
Nhưng sư thúc đang trong thời kì ngớ ngẩn lúc mang thai, người mang thai hay quên nói gì cũng đúng. Vậy nên, anh thì anh, dù sao cũng không có vấn đề gì to tát lắm. Sau này lúc đưa hai đứa trẻ đi chơi, ngầm cho bọn chúng sửa lại không phải được rồi à?
Tên ngốc nghĩ như vậy, nhất thời cảm thấy mình thông minh tuyệt đỉnh. Sau đó cậu ta liền đem hai cái thẻ đặt lên bàn bên hai quả trứng.
Đậu Đậu hết mực yêu trứng, không muốn để hai quả trứng rời khỏi mắt cô một giây. Cho dù là ăn cơm cũng không nhịn được tìm hộp nhỏ lót giấy mềm mềm rồi đặt bọn chúng vào bên trong, bày ra trước mặt, ăn một miếng, nhìn một cái.
Yêu Nghiệt bị hành động này của cô làm cho bất lực, cũng đã nhiều lần khuyên nhưng không hiệu quả, chỉ có thể theo ý cô. Bỏ đi, hắn không thể tranh sủng với hai quả trứng chưa nở được, phải không? Có tranh cũng phải đợi bọn chúng nở đã rồi tranh! Chờ bọn chúng có thể bò khắp nơi rồi sẽ để bọn chúng ra ngoài, để Lăng Đầu Thanh để ý một chút, không xảy ra vấn đề lớn là được.
Hai quả trứng còn chưa biết ba mình định nuôi thả, hai bé còn đang cố hết sức nghĩ cách làm sao phá vỏ chui ra!
Trứng của Xà tộc muốn phá thì phải dựa vào bản thân. Bọn chúng lúc ở trong người mẹ đã hấp thụ đủ chất dinh dưỡng rồi, chỉ cần nhiệt độ thích hợp thì việc phá vỏ sẽ hoàn toàn dựa vào năng lực bản thân. Vậy nên khi tới mùa ấp trứng, trong ổ rắn toàn là tiếng vỡ sột soạt. Hoặc là rắn nhỏ bò lên vỏ trứng gặm từng chút từng chút một. Hoặc là từng đứa bé hình người mở mắt tròn long lanh ôm vỏ trứng trắng như tuyết mà ăn. Rắn bình thường sẽ ấp ra rắn nhỏ, nhưng Xà yêu lại ấp ra trẻ nhỏ đã hóa hình người.
Yêu Nghiệt nghĩ sẽ chờ bọn trẻ trút bỏ đuôi rắn, thật ra không chắc chắn đứa bé mà Xà yêu và người sinh ra rốt cuộc ấp thành hình người hay hình rắn. Có điều, hắn hi vọng hai đứa trẻ khi nở sẽ là hình người. Cho dù bọn chúng nở muộn một chút, hắn cũng không hi vọng hình dạng rắn của bọn chúng sẽ dọa vợ hắn...
Nói đi cũng phải nói lại, hai quả trứng đang gắng sức muốn nở ra. Bên dưới mông đã bị nhét tấm thẻ cứng ơi là cứng rồi. Là tên ngốc! Cậu ta hai mắt phát sáng chạy qua xem trứng nhà sư thúc, còn để thẻ ở bên bọn chúng. Cuối cùng còn không quên xoa xoa cái vỏ nhẵn nhụi của bọn chúng dặn dò, “Các em ngoan, đây là anh lì xì cho các em, chờ các em nở ra lớn lên, có thể dùng nó mua thật nhiều thật nhiều chuột!”
Cậu đã tìm hiểu qua rồi, Xà tộc thích ăn chuột nhất!
Đậu Đậu khóe miệng khẽ co rút— Mua chuột? Cái quái gì vậy!