Ăn cơm xong, Yêu Nghiệt xử lý rác, loảng xoảng trong nhà bếp, bận bịu nấu nước gừng đường đỏ cho vợ. Đậu Đậu bế hai quả trứng bảo bối ngồi trên sô pha, tên ngốc hiếu kỳ ngồi nhìn chăm chăm. Còn Lăng Đầu Thanh, ờ, gã còn đang nghĩ làm sao để tìm cơ hội nói vào chuyện chính. Tuy đặt tên cũng được coi là chuyện chính trong chuyện chính rồi, nhưng gã cũng biết là những cái tên gã cung cấp kia cũng chỉ để tham khảo mà thôi.
Còn có một chuyện chính xếp sau chuyện đặt tên, đó chính là Kim Dương Quang. Ồ, không, là Niệm Nô Kiều. Hôm nay chính là ngày toàn thể nhân viên Niệm Nô Kiều đi làm, bởi vì phu nhân vừa mới sinh trứng, sáng sớm gã đã gọi điện cho Lâm Phong, nói nhân viên chờ đó.
Hiện giờ đã là ba giờ chiều, cũng coi là đã nghỉ ngơi khỏe rồi phải không? Hơn thế nữa, Xà tộc sinh trứng cũng chưa thấy ai ở cữ hết…
Nghĩ tới đây, Lăng Đầu Thanh hắng giọng, “Phu nhân, hôm nay là ngày toàn thể nhân viên Niệm Nô Kiều đi làm, thuộc hạ thấy…”
“Lăng Đầu Thanh!” Yêu Nghiệt quát lớn một tiếng, mặt sầm lại, nhét cốc nước gừng đường đỏ còn nóng hôi hổi vào tay vợ, “Cô ấy vừa mới sinh trứng, những việc như vậy ngươi còn dám tới làm phiền cô ấy!”
Khóe miệng Đậu Đậu giật giật, “Tôi đâu có cảm thấy phiền đâu.”
Vừa nãy cô nghĩ rồi, trứng sinh ra rồi phải ấp, sau khi ấp xong rồi thì phải nuôi. Nếu đã muốn nuôi nó thì cần phải tốn tiền, nếu đã phải tốn tiền, vậy thì cô phải kiếm tiền rồi!
Cô cứ cảm thấy hôm nay có chuyện quan trọng còn chưa làm, hóa ra là việc nhân viên công ty đi làm.
Đi, nhất định phải đi!
Nghĩ tới đây, cô nắm chặt tay kiên định, “Tôi muốn đi, phải kiếm tiền mua sữa cho đám trứng!”
Lời cô vừa nói ra, Yêu Nghiệt còn chưa kịp nói điều gì chứng minh cô không cần phải đi kiếm tiền sữa thì Viên Viên nằm trong hộp lại khóc rồi: Sữa đã nói tới đâu? Thịt đã nói tới đâu? Con không muốn uống sữa bột! Không muốn uống sữa bột!
Sau đó Đậu Đậu cuống cuồng, bế trứng lên cẩn thận từng li từng tí cưng nựng.
Khóe miệng của Yêu Nghiệt lại giật giật. Hắn coi như đã hiểu ra, con gái như thế này có chỗ nào là ngây ngô. Nó đây là tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi biết không? Trẻ con biết khóc sẽ có kẹo ăn, nó mới to như quả trứng gà một chút thôi đã hiểu được đạo lý này rồi. Nghe âm thanh lanh lảnh non nớt này, đây chính là giả ngốc ăn thịt người mà!
Trước kia hắn vẫn cảm thấy con gái ngây ngô không giống hắn, cũng không giống vợ hắn lắm. Nhưng bây giờ vừa nhìn, có lẽ hồi nhỏ vợ hắn cũng chính là như vậy. Nhìn thì có vẻ ngây ngô ngốc nghếch, thật ra là ngốc ăn người cả, trong bụng nói không chừng cả một bầu trời âm mưu!
Yêu Nghiệt nghĩ như vậy thật sự cũng không oan ức gì cho Đậu Đậu. Tính tình của cô hồi nhỏ thật sự là như vậy đó. Cậy mình có khuôn mặt dễ thương đi khắp nơi ăn chực uống chực không nói, còn âm mưu lấy sư huynh sư đệ làm vật thí nghiệm. Sau sự việc, Vân Tung phạt cô úp mặt vào tường, cô liền bày bộ mặt vô tội chọt ngón tay, tỏ vẻ con rõ ràng là rất ngây thơ, rất ngoan ngoãn nghe lời mà người nỡ vu oan cho con, người là một kẻ xấu xa. Sau đó Vân Tung mềm lòng, cảm thấy tiểu đồ đệ mới hơi ngang bướng một chút, cũng không phải làm chuyện gì sai, cũng không nhất định là cố ý. Rồi về sau, chuyện cô dựa vào khả năng bẩm sinh trêu đùa sư huynh sư đệ cứ thế mà trôi qua…
Lúc này, Yêu Nghiệt nhiều lần bảo đảm sẽ đích thân vắt sữa cho Đậu Đậu thì tiếng khóc của con gái liền lập tức im bặt. Hiệu quả nhanh chóng thật, vừa nghe thấy bảo đảm liền lập tức im bặt.
Yêu Nghiệt xám mặt, càng thêm khẳng định con gái chính là cố ý.
Sau đó vợ hắn thở phào một tiếng, lườm hắn một cái, “Anh xem đi, anh không cho tôi đi kiếm tiền sữa nó liền khóc rồi đó, đều tại anh!”
Yêu Nghiệt, “… Tại anh tại anh, đều tại anh. Nhưng mà nếu như em nhất định muốn đi, vậy anh cũng sẽ đi.”