Về sau thật sự không khác gì chọn người đẹp, chiều cao ngoại hình chất lượng làn da đều có yêu cầu. Lâm Phong và Lăng Đầu Thanh đều tiễn những người chiều cao không đạt tiêu chuẩn đi hết. Những người đạt tiêu chuẩn xếp thành hàng, từng người một vào phỏng vấn.
Đậu Đậu cảm thấy hơn ba mươi người Lâm Phong giữ lại trước đó làm công việc vặt cũng đủ dùng rồi. Số còn lại này dĩ nhiên phải chọn hình thức đẹp một chút. Trong tương lai bọn họ có thể sẽ phải phục vụ những tiểu thư phu nhân giàu có, ngoại hình làm sao có thể kém được?
Nhân viên kêu khổ không ngớt, không ít người giơ tay đầu hàng tự giác tới phòng tài vụ lĩnh lương rồi rời khỏi. Một số người vẫn lưu lại, trong đó có một hai nhân viên có nhan sắc, muốn lao đến Yêu Nghiệt có nhan sắc tuyệt trần và giàu có. Nữ nhân viên không chỉ cần da trắng ngoại hình xinh chân dài, còn phải biết nói khẽ cười duyên. Hơn nữa tiêu chuẩn chỉ có mười người. Còn với nam nhân viên, không có yêu cầu gì khác, đẹp trai là được. Tiêu chuẩn là sáu mươi.
Tỉ lệ một sáu này vừa đưa ra, rõ ràng là quá không công bằng!
Nhưng Đậu Đậu vẫn quyết tâm phải chọn trai đẹp, cho dù Yêu Nghiệt sầm mặt trong suốt quá trình cô cũng vẫn không thay đổi dự tính. Mỹ phẩm cao cấp, người tiêu dùng chủ yếu là nữ. Cái gọi là đồng tính thì tương khắc dị tính thì hút nhau, có cô gái nào hi vọng khi mình đi vào cửa hàng mua mỹ phẩm lại nhìn thấy một đám các cô gái xinh đẹp hơn mình?
Thời đại nam sắc, dĩ nhiên cần nam ưu tú phục vụ rồi!
Còn vài nữ nhân viên giữ lại… Khà khà, thật ra là dùng để phục vụ những nam nhân viên đã qua ải này.
Theo nguyên tắc thà ít mà tốt, cuối cùng Đậu Đậu đã chọn được ba nữ và ba mươi nam. Vốn dĩ cô nhìn trúng bảy tám nữ nhân viên, nhưng có vài cô cứ thẹn thùng nhìn về phía Yêu Nghiệt, còn có một cô nói năng không lưu loát lắm, vậy nên đã bị cô pass luôn.
Ba người, cảm giác không đủ lắm.
Đậu Đậu chống đầu nhìn sang Tiểu Đông Quách vẫn sụt sịt bên cạnh, đột nhiên nghĩ ra một việc. Tên này ở rừng đào không phải còn nuôi bảy cô gái da trắng ngoại hình xinh chân dài sao? Nghe nói còn đều là tốt nghiệp tiến sĩ thạc sĩ. Tóm lại rảnh cũng là rảnh, còn không bằng tới Niệm Nô Kiều của cô để được tận dụng năng lực.
Nghe đề nghị này của cô, tên ngốc lập tức lắc đầu, “Không được không được, trước kia có không ít người từng nhìn thấy bọn họ, sẽ bị bại lộ thân phận.”
Đậu Đậu nghĩ, cũng đúng. Tên ngốc này tiếng tăm ai ai cũng biết, là đế đô thần toán Đông Quách tiên sinh. Tuy có phần hơi khoác lác, nhưng dù sao thì cũng là người có tiếng tăm. Mấy người đẹp bên cạnh cậu ta đã có không ít người nhìn thấy, ngộ nhỡ có phu nhân nhà giàu nào đã từng đi xem bói ở chỗ cậu ta, vậy thì thật sự là bại lộ thân phận rồi.
Trong phòng im lặng một hồi, Lâm Phong nói, “Nếu không, phỏng vấn lại lượt nữa?”
Đậu Đậu xua tay, “Bỏ đi, thà ít mà tốt, số còn lại đều phát tiền đuổi đi rồi phải không? Phải rồi, công trường bên đó anh qua lần nữa đi, giữ lại một trăm người là đủ rồi.”
Lâm Phong gật đầu, ôm tài liệu ra khỏi cửa.
Trong phòng chỉ còn lại Yêu Nghiệt, tên ngốc và Lăng Đầu Thanh, Đậu Đậu thở dài yếu ớt, “Haiz, tại sao không có mấy người trông đẹp một chút vậy?”
Yêu Nghiệt đen mặt, “Em còn muốn tìm bao nhiêu người đẹp nữa? Anh chính là người đẹp nhất rồi!”
Đậu Đậu nhìn hắn ta một cái, “Nếu anh đẹp, có thể giữ anh lại để phục vụ đám tiểu thư phu nhân kia không?”
Hơn thế nữa, cho dù hắn đồng ý, cô cũng không đồng ý đâu! Mẹ kiếp, còn dám nhìn thêm nữa thử xem! Hận không thể chọc thủng mắt của bọn họ!
Yêu Nghiệt vừa nghe vợ nhắc tới đám nam nhân kia phải phục vụ khách hàng, chớp mắt cảm thấy tâm trạng dễ chịu hơn nhiều. Đây chính là trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, yêu nam một bụng xấu xa cũng có lúc ghen tuông mù quáng...