Đậu Đậu nghe được liền nhanh chóng tránh xa, Yêu Nghiệt kéo tay cô xem, “Có bị bỏng không vậy?”
Đậu Đậu lắc đầu, “Không”
Tại sao hồi nãy hắn dùng tay trực tiếp lấy thịt trong nồi ra lại không sao?
Yêu Nghiệt nhìn ra được ý tứ rõ mồn một trong ánh mắt của cô, trong lòng nghĩ, vợ lại bị ngốc rồi sao? Rồi lại nhìn tay cô một cái, xác nhận không bị bỏng, hắn thở dài bất lực, “Anh không bị bỏng đó là bởi vì anh là yêu. Qua bàn chờ đi, lên ngay giờ đây.”
Đậu Đậu ừ một tiếng, ngoan ngoãn ôm quả lựu đi ra ngoài, sau đó ngồi trước bàn chờ ăn thịt. Hai quả trứng chờ trong hộp được phủ giấy ăn, ngửi thấy mùi thịt lợn rừng cũng rục rịch. Thể hiện ngay ở chỗ là Viên Viên bắt đầu lăn qua lăn lại, vừa lăn vừa kêu gào: Thơm quá thơm quá thơm quá, con cũng muốn thử!
Biển Biển lê thân hình dẹt dài nỗ lực dịch chuyển sang bên một chút, tỏ ý không hề quen biết quả trứng bên cạnh. Hừ, một chút đồ ăn đã không kiềm chế được, còn làm được trò trống gì?
Tuy nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng tới khi đĩa thịt rừng nóng hôi hổi bày ra trước mắt không quá mười centimet, nó cũng không chịu được mà nuốt nước miếng___thật sự là rất thơm đó!
Sau đó bọn chúng chỉ có thể nuốt nước bọt mà nhìn mẹ mình từng miếng từng miếng đánh sạch bách hơn một nửa.
Yêu Nghiệt rửa tay cởi bỏ cái tạp dề dễ thương kia ra, nghĩ là kiểu gì vợ cũng sẽ để lại cho hắn một miếng. Nhưng không phải, một miếng cũng không có. Vợ ngốc đã ăn hết gần một ký thịt lợn rừng, còn dùng ánh mắt lấp lánh nhìn hắn, ánh mắt đó như đang nói: Còn nữa không còn nữa không? Tại sao lại hết rồi?
Yêu Nghiệt, “… Anh nghĩ là em nên ăn ít một chút.”
Đậu Đậu, “Tại sao?”
“Ăn nhiều quá, lát nữa sẽ không tiêu hóa được.”
“Nhưng mà trước kia tôi đâu có không tiêu hóa được!”
“Đó là vì trước kia em đang mang thai trứng!”
Hình dáng tròn vo của cô con gái nhà mình, hàng ngàn hàng trăm năm nay hắn mới nhìn thấy lần đầu tiên. Từ trước tới nay trứng rắn đều là dẹt dài, hắn làm Xà vương ở núi Long Thủ lâu như vậy, chưa bao giờ nhìn thấy một quả trứng rắn vì ăn nhiều mà trở nên tròn hết!
Hiện giờ con gái tròn như thế này, là ở trong bụng vợ hắn đã hấp thụ bao nhiêu dinh dưỡng rồi đây? Vậy nên không có con gái tham ăn này, vợ hắn chắc chắn không thể tiêu hóa.
Đậu Đậu, “…”
Hắn nói có vẻ cũng hơi có lý, bỏ đi, kệ hắn, về phòng ngủ thôi. Đậu Đậu đứng dậy, định dùng tay cầm cái hộp, mới đột nhiên phát hiện trong tay còn cầm quả lựu màu đỏ. Cô mơ hồ ơ lên một tiếng, nghĩ tới gì đó rồi mau chóng kiềm chế sắc mặt.
Không được, không thể để Yêu Nghiệt nhìn ra cô lại vừa ngớ ngẩn được! Ăn xong bữa cơm mà có thể quên mất ý định ban đầu mình lấy lựu để làm gì, đây đây đây… đây rõ ràng là quá mất mặt rồi!
Tuy nhiên Yêu Nghiệt thông minh hơn người sớm đã nhìn thấu mọi chuyện, chỉ có điều vì để vợ không bị xấu hổ nên lựa chọn không nói gì mà thôi. Thấy vợ nhìn qua, hắn vội cúi đầu nhìn trứng trong hộp, giả bộ vừa nãy không phát hiện ra việc gì hết.
Đậu Đậu thở phào, bỏ quả lựu vào trong túi áo, bê cái hộp nhỏ rồi lạch bạch lê đôi dép về phòng. Yêu Nghiệt bất lực lắc đầu, giơ tay dùng pháp lực dọn dẹp căn phòng, xong mới nhắm mắt đi theo.
“Này, tại sao anh lại theo vào đây?”
Yêu Nghiệt, “… Tại sao anh không thể vào cùng?”
“Vì tôi đã sinh trứng rồi! Tôi không cần tiếp tục ngủ cùng anh nữa! Vậy nên anh không được vào phòng ngủ của tôi!”
Yêu Nghiệt cong môi, cười có chút tà mị, “Nhưng mà em đang cầm trứng.”
“Vậy… vậy thì đã sao?”
“Em biết làm sao để ấp trứng không?”
Đậu Đậu ngây người, tiếp đó là thành thật lắc đầu, “Không biết.”