Vô Ngân nghĩ không hề sai, người đối phó được Đậu Đậu quả thật chỉ có thể là Yêu Nghiệt. Những đàn ông khác trước mặt cô trong chớp mắt là sẽ bị cô nhìn thấu, như vậy là chiến cục địch ta hai bên không cùng đẳng cấp, đối phương có thể công chiếm cô mới gọi là kỳ lạ đó!
Không nói tới những tên đàn ông trước kia cô gặp. Chỉ nói tới từ lúc cô sống lại tới giờ, người có EQ vượt qua cô cũng chỉ có một mình Yêu Nghiệt thôi.
Sở Minh Hiên cơ bản là không được.
Đậu Đậu vừa nhìn đã thấu cậu là một tên cao ngạo khó chịu rồi, hoàn toàn không muốn đưa cậu ta đi chơi.
Năm 250, cô bị lão già mất nết bồi dưỡng thành một nhân cách phòng ngự điển hình “Ngươi lạnh lùng với ta một lần, ta đây sẽ cho ngươi lạnh tới chết”. Nếu nói theo hướng tốt thì là ý thức tự bảo vệ cao, nếu nói theo hướng khó nghe chính là người có lý sẽ không chịu nhường bước. Vậy nên, cho dù Sở Minh Hiên chê cô xấu xí là người tầm thường thì ở chỗ cô, anh ta cũng sớm đã bị đưa vào danh sách đen rồi. Cô vốn dĩ cũng không phải loại tổng tài ngược tôi trăm ngàn lần tôi vẫn coi tổng tài như mối tình đầu. Ngược lại, cô còn có chút muốn ngược người khác. Tên Lạc Lê này cô vẫn có thiện cảm. Nhưng nhờ phúc của lão già mất nết, cô vốn không muốn thành thân. Lại thêm dáng vẻ búp bê Barbie cơ bắp của Lạc Lê mà Yêu Nghiệt biến ra kia, cô không liệt Lạc Lê vào danh sách đen là đã nể mặt lắm rồi!
Còn về Yêu Nghiệt, ừ, rất tốt, tới hiện giờ cô vẫn chưa nhìn thấu được. Tuy không muốn thừa nhận nhưng cô vẫn bị khuất phục trước cái giếng nước sâu đào mãi đào mãi mà chưa thấy đáy này. Mỗi ngày đều có nhân cách mới, mỗi ngày đều có phát hiện mới. Càng không đấu được thì cô càng muốn đấu với hắn!
Vậy nên, Vô Ngân sư huynh phân tích rõ ràng là triệt để tới không thể triệt để thêm được nữa. Nữ lưu manh yêu tự do ngang ngạnh phóng túng như cô cũng chỉ có xà tinh bệnh thần kinh người trời là Yêu Nghiệt đây mới có thể thu phục được. Hắn ta vốn đã không phải là đứa trẻ ngoan hành xử theo lẽ thường. Giống như yêu một con ngựa hoang nhưng trong nhà lại không có thảo nguyên vậy. Đại đa số người sẽ chọn cách từ bỏ. Số ít không từ bỏ cũng sẽ lựa chọn kiếm tiền mua bãi chăn ngựa. Nhưng tới chỗ của Yêu Nghiệt, yêu một con ngựa hoang đó chính là cùng biến thành một con ngựa hoang! Suy cho cùng— Ngựa hoang và thảo nguyên thì sẽ không có tương lai, chỉ có ngựa hoang và ngựa hoang mới có thể tạo ra ngựa con mà thôi!
Hiện giờ ngựa hoang luyện đan luyện đến cả đêm ngủ mê mệt, con ngựa hoang muốn cùng cô tạo ra càng nhiều ngựa con thở dài, cam chịu mò điện thoại giúp cô xin nghỉ phép.
Quả lựu trong lò luyện đan đã luyện thành công, cho thêm một đốm lửa nữa là có thể kết đan. Yêu Nghiệt giơ tay vừa chạm tới lò luyện, Đậu Đậu đang ngủ liền ôm nó vào trong lòng. Yêu Nghiệt bất lực nới lỏng tay, bế người lên đặt lên giường đắp chăn cẩn thận. Vẫn là cái tính khí ngang bướng hứa rồi là nhất định phải làm này. Lúc đầu nếu không phải cô cố chấp cùng hắn tới long cung, ngoan ngoãn ở ma giới chờ hắn tới kết thân có phải tốt hơn không?
Yêu Nghiệt ngẩn ngơ đưa tay sờ lên mũi cô, lắc đầu phì cười. Hắn đang nghĩ cái gì vậy?
Nếu như không phải cô cố chấp không từ bỏ theo đuổi hắn sau khi bị hắn cự tuyệt, thì e là hắn vẫn sẽ tiếp tục giữ bộ dạng lạnh nhạt, cho tới khi cùng Yêu Nguyệt kết hôn, rồi sau cũng không thể có cơ hội biết được tình yêu có mùi vị gì…
Lần gặp đầu tiên, hắn là chiến tướng số một trong thần tộc trên cao, cô là tiểu binh khó đối phó lai lịch không rõ. Cô đi theo hắn, dùng đôi mắt lấp lánh nhìn hắn. Đôi mắt đó sùng bái mà nhiệt huyết, nóng tới nỗi làm hắn rất lâu cũng chưa hoàn hồn. Khi đó hắn không hiểu tình là gì, chỉ cảm thấy Yêu Nguyệt là thanh mai trúc mã của mình, tình cảm đủ để bên nhau tới thiên trường địa cửu. Vậy nên trước khi xuất chinh, hắn vẫn chưa phủ quyết hôn ước mà Long vương đưa ra. Hắn không biết rằng, ngoài Yêu Nguyệt, hắn còn có thể lấy được ai nữa?
Cũng có thể, trong lòng hắn, lấy ai cũng như nhau. Nếu đã như vậy, Yêu Nguyệt ít nhất cũng coi là quen thân.