Đậu Đậu xin nghỉ ở nhà tròn ba ngày, ba ngày này cô gần như không làm gì, cả ngày chỉ biết nằm trên sô pha cùng Yêu Nghiệt xem phim. Hơn nữa còn là phim thần tượng xứ kim chi vô cùng thanh xuân vô cùng không cần động não.
Ồ, không, cô vẫn làm một chuyện quan trọng___ Cô luyện đan. Quả lựu đã luyện hóa, thêm vài vị thuốc phục hồi khả năng sinh sản của phụ nữ nữa thì tới lúc kết đan ra lò, sẽ ra màu đặc biệt tốt. Dưới yêu cầu mãnh liệt của Yêu Nghiệt, cô không thể không ăn một viên.
Còn lại năm viên vốn dĩ chuẩn bị chờ tới khi đi học thì tiện mang cho Sở Ngọc Bình, nhưng Sở Ngọc Bình thấy cô xin nghỉ, sợ cô không được khỏe, vào trưa ngày thứ ba đã không nhịn được mà chạy tới thăm cô. Không chỉ tới không, còn đem theo một đống đồ dùng sinh hoạt hàng ngày. Kết quả Đậu Đậu không biết bà tới, lúc mở cửa không chú ý, để lộ Yêu Nghiệt trên sô pha ở phía sau. Sở Ngọc Bình rất bàng hoàng, một tá bình lọ trong tay loảng xoảng rớt xuống đất hết. Cũng may là không có bình thủy tinh, nếu không nhất định là vỡ inh tai.
Đậu Đậu ôm trán, lau, mấy ngày nay Yêu Nghiệt vẫn luôn hiện hình, cô quen rồi thành ra coi như không, quên mất là Sở Ngọc Bình có thể sẽ tới.
Việc này giải thích thế nào đây?
Đã ngủ với nhau?
Ba của đám trứng?
Không không không, Sở Ngọc Bình nếu như biết cô sinh ra hai quả trứng, biểu cảm nhất định sẽ rất đặc sắc.
Đang băn khoăn thì Yêu Nghiệt thu chân về đứng lên, đi tới sau lưng cô ôm vai như thể an ủi, nói, “Tôi là người theo đuổi cô ấy.”
Yêu Nghiệt thật ra rất muốn nói tôi là chồng cô ấy, nhưng nói như vậy, vợ nhất định sẽ hận tới muốn giết hắn mất. Tình cảm cách mạng không dễ bồi đắp khi ngồi xem phim thần tượng cùng cô cũng sẽ tan biến hết.
Vậy nên, ừ, vẫn là bỏ qua đi. Muốn ức hiếp thì làm phía sau, muốn dở trò cũng nên để sau làm. Trước mặt người ngoài, không thể để vợ hắn khó xử.
Sở Ngọc Bình rất bối rối, rất lâu sau nghĩ ra cái gì, kéo Đậu Đậu ra cửa, cách xa Yêu Nghiệt.
Khụ, thật ra không hoàn toàn cách xa đâu.
Thính lực đó của hắn, cả tòa nhà rơi một cây kim hắn cũng biết là ở phòng nào. Vậy nên những lời thì thầm của Sở Ngọc Bình một chữ cũng không sót, tất cả đều lọt vào tai của Yêu Nghiệt.
“Đậu Đậu, cậu ta là ngài Cửu ở buổi đấu giá hôm đó sao? Con… con không phải là đã ở cùng với người ta rồi đó chứ?”
Đậu Đậu vô thức gật đầu, khi hoàn hồn thì lắc đầu nguầy nguậy, “Không phải không phải, mẹ nghĩ nhiều rồi, tuy con không phải là đứa trẻ ngoan, nhưng cũng không tới mức chưa kết hôn đã về ở chung đâu?”
Hơ hơ, lời nói dối này, nói ra thật trái lương tâm quá!
Vậy mà Sở Ngọc Bình cũng tin, bà ta cảm thấy Đậu Đậu gật đầu chỉ là thừa nhận Yêu Nghiệt chính là Ngài Cửu ở buổi đấu giá, không hề cho rằng cô sau đó đã vội vàng lắc đầu là có ý giấu đầu hở đuôi. Sau đó bà ta bắt đầu lo lắng có phải Đậu Đậu đã bị bệnh gì không, xác nhận đi xác nhận lại Đậu Đậu không bị cảm, không sốt càng không phải bị virut.
Cuối cùng bà thở phào, “Vậy thì tốt, không sao là tốt rồi, gần đây bệnh virut lan truyền rất nhanh, phải chú ý sát trùng tiêu độc, ăn uống vệ sinh.”
Đậu Đậu gật gật đầu, sau đó mẹ nuôi và con gái vào phòng. Yêu Nghiệt không vì Sở Ngọc Bình là mẹ nuôi trên danh nghĩa của Đậu Đậu mà thay đổi thái độ. Hắn tùy ý mà nho nhã ngồi xuống, nhìn Sở Ngọc Bình đi vào, cũng chỉ bình thản chào hỏi một câu, “Xin chào.”
Sở Ngọc Bình ngồi đối diện với Yêu Nghiệt, đáp lại một câu đúng mực, “Chào.”
Trực giác của phụ nữ nói với bà, người đàn ông này không phải là người dễ đối phó.
Hơn nữa hắn ôm vai Đậu Đậu, chính là vô thức tuyên bố lãnh thổ và chủ quyền. Người này có chiếm hữu có dục vọng với Đậu Đậu.
Đậu Đậu hiền thục hiếm thấy, lấy hai cốc nước lạnh từ tủ lạnh, đặt trước mặt hai người.
Còn mình thì ôm cốc nước nóng ngồi trên sô pha, uống như có như không…