Thấy mọi người đều không nói gì, Đậu Đậu lấy một bình sứ nhỏ dưới bàn trà, “Cái đó… mẹ.”
Tha thứ cho cô, gọi mẹ vẫn có chút trở ngại. Luận về tuổi tác, cô cũng đã hai trăm năm mươi tuổi rồi!
Nhưng Sở Ngọc Bình lại không biết, nghe Đậu Đậu gọi mẹ, cũng thấy rất vui, “Ừ.”
“Đây… đây là thuốc mà con luyện, sau khi ăn, có thể trị được vô sinh.”
Sở Ngọc Bình đón lấy bình sứ nhỏ, tuy tin lời Đậu Đậu nhưng cũng không ôm hy vọng gì, “Tuổi tác của mẹ bây giờ, cho dù có thể sinh con, e là cũng nguy hiểm rồi.”
Tuy nói như vậy nhưng không thể phụ tâm ý của con. Trước mặt Đậu Đậu, bà đổ ra một viên ăn. Đậu Đậu nhìn thấy bà ấy nuốt, vô thức cũng sờ lên yết hầu của mình. Sau đó phản ứng, vội vàng lấy cốc nước nóng đưa cho bà ấy, “Mau mau mau, mau uống ngụm nước.”
Thấy Sở Ngọc Bình đón lấy uống một ngụm, Đậu Đậu thở phào nhẹ nhõm, “Dù sao năm viên cũng không nhiều, mỗi ngày mẹ ăn một viên, năm ngày là hết rồi.”
Cô cũng biết là hiện giờ với bộ dạng non nớt của cô nói lời này không có tính thuyết phục, vậy nên chờ một lát rồi lại bổ sung, “Dù sao rảnh thì cũng rảnh rồi, thử xem sao.”
Sở Ngọc Bình gật gật đầu, “Ừ, để mẹ thử.”
Đậu Đậu chữa khỏi bệnh ngốc cho Trường Sinh, bệnh vô sinh của bà ấy chắc là cũng có hi vọng phải không?
Chuyện về thuốc đã xong, chủ đề lại chuyển sang Yêu Nghiệt.
Sở Ngọc Bình uống thuốc xong, trực tiếp hỏi Yêu Nghiệt một câu.
“Không biết ngài Cửu làm việc ở đâu, trong nhà có mấy người? Có bao nhiêu gia sản? Ngài Cửu đừng tưởng Đậu Đậu là con gái nuôi của Cố gia ta thì không có người chống lưng cho nó.”
Yêu Nghiệt nhìn Đậu Đậu một cái hài hước, Đậu Đậu cúi đầu, cố gắng thu nhỏ cảm giác tồn tại. Nhưng mà cảm giác được người nhà bảo vệ cũng không tồi nha. Hơn nữa, khó mà có người dám nói chuyện thẳng thắn với Yêu Nghiệt như vậy, nghe rất có cảm giác có phải không!
Tuy nhiên Yêu Nghiệt cũng không thấy sợ, đôi chân vắt chéo có điệu bộ nhà giàu phong thái bất phàm. Hắn nói, “Tôi không đi làm, trong nhà không có ai, tuy là không có gia sản gì nhưng vẫn có thể nuôi được cô ấy.”
Sở Ngọc Bình sắc mặt đen như than. Mẹ kiếp, không có công việc, không có người thân, không có tài sản còn dám lớn tiếng nói có thể nuôi được Đậu Đậu? Con người này không phải là có bệnh chứ?
Sở Ngọc Bình hít thở sâu, sự giáo dục tốt đã khiến bà ấy không nhả ra những lời mắng người sắp đầy một bụng.
“Ồ? Không có công việc cũng không có tài sản? Ai cho cậu cái gan nói khoác mà không biết sợ vậy? Nuôi dưỡng con gái của Cố gia ta, chàng thanh niên, đừng có nói quá lớn, cẩn thận nói nhầm lời đó.”
Đậu Đậu không nhịn được, cười phì một tiếng. Sau đó nhìn thấy Sở Ngọc Bình dùng ánh mắt hết sức nghiêm túc nhìn cô, vội vàng khua tay, “Mẹ tiếp tục, mẹ tiếp tục đi.”
Ôi chao, hủ tục quá rồi! Mẹ nuôi của mình là đang nói gần nói xa Yêu Nghiệt miệng lưỡi không nói được ra lời tử tế!
Yêu Nghiệt dĩ nhiên là nghe hiểu, sắc mặt khó coi trừng mắt nhìn Đậu Đậu, quay đầu lại không hề để ý, “Ồ? Vậy sao? Tôi đúng là không sợ gì hết.”
Nói tới đây, hắn cố ý kéo dài giọng điệu, “Tôi nuôi được cô ấy, hơn nữa cả Đế Đô này cũng chỉ có tôi nuôi nổi cô ấy.”
Sở Ngọc Bình đập bàn đứng lên, “Hỗn láo! Đế Đô bao nhiêu thanh niên tuấn tài, tôi không tin…”
Yêu Nghiệt từ từ lấy trong tay áo ra một thẻ đen do ngân hàng Thụy Sĩ phát hành, thành công chặn Sở Ngọc Bình lại. Không chỉ như vậy, hắn vừa đưa tay, không biết từ xó nào lấy ra một cái giỏ trúc, linh thảo linh dược bên trong đó từng viên từng viên vẫn còn vương hạt sương, không cần đếm kỹ, cũng biết là không dưới trăm viên…
Sở Ngọc Bình không nói gì, Đậu Đậu thì ngây người ra. Đám linh thảo này còn tốt hơn cả buổi đấu giá hôm đó nữa!