Tiếng kêu thảm thiết như mổ lợn vang lên, Trương Khải Bình tóm lấy quần lảo đảo xông ra ngoài. Áo ngủ bị xé thành miếng vải rách, quần cũng bị thủng lỗ to, dép lê không kịp đi, chân trần chạy tới 912 bắt đầu gõ cửa kêu cứu!
Mà con yêu quỷ kế đa đoan kia sớm đã làm méo mó không gian của 912 rồi. Đừng nói Trương Khải Bình là một người phàm, cho dù có là thiên vương lão tử tới cũng đừng mong quấy rầy được giấc ngủ của hai vợ chồng họ.
Vậy nên Trương Khải Bình vừa nhấc cạp quần, vừa run cầm cập đập cửa, đập cửa rất lâu mà không có ai đáp lời, chỉ có thể từ bỏ chuyển sang phòng 916.
Tên ngốc nghe thấy động tĩnh, mơ hồ xuống giường mở cửa. Vừa đi tới cửa thì bị đại thần nửa đêm không ngủ ngồi ở cửa dọa một trận. Lăng Đầu Thanh suỵt một tiếng, chỉ mắt mèo trên cửa ra hiệu nhìn xem trước. Sau đó tên ngốc liền ra xem, sau đó nữa là bật cười. Mắt mèo tầm nhìn có hạn, cậu ta không nhìn thấy thứ cấm người dưới 18 tuổi. Chỉ mờ mờ ảo ảo nhìn thấy bốn ma nữ đầu tóc bù xù, ở đằng sau kéo mạnh những mảnh vải rách trên người Trương Khải Bình.
Ôi chao, đúng là sống lâu chuyện gì cũng sẽ gặp! Từng nghe ma nữ dọa người, chưa từng gặp ma nữ bá đạo mạnh mẽ áp người như thế này! Việc này vừa nhìn là biết bút tích của sư thúc công. Ai bảo Trương Khải Bình sáng nay bán rẻ người, theo tính cách của sư thúc công thì có thể để anh ta ăn quả ngọt sao?
Đằng sau cánh cửa là một người một yêu hóng hớt, không mở cửa cũng không đi ngủ.
Trương Khải Bình ở bên ngoài thì sắp khóc tới nơi rồi. Cô Kim không phải nói 914 không có ma nữ sao? Sao ở đâu ra tận 4 con vậy? Quan trọng là, có thể hành động nhưng cũng đừng cởi quần được không?
Vừa quay người liền thấy tóc dài che mặt không nói gì thì thôi, nhưng không nói một lời đã cởi quần áo của anh ta rồi! Thân là một thanh niên tốt, trước kia anh ta là một người kiên định không tin quỷ thần.
“Chờ… chờ đã, coi… coi như ta xin các ngươi đó, nếu muốn giết muốn chém thì làm mau đi! Để… để ta toàn thây, đừng! Đừng cởi quần! Ta còn chưa lấy vợ, ta không thể có lỗi với vợ của ta được!”
“Ta, Trương Khải Bình ta cả đời thanh bạch, không, không thể tới lúc gần chết lại để bị mất trinh tiết được!”
Trương Khải Bình khóc tới nước mũi một đống nước mắt một đống, tên ngốc phì cười, không nhịn được vẫn là nhỏ tiếng hỏi Lăng Đầu Thanh.
“Đại thần, tại sao lại có chuyện ma nữ không dọa người mà lại cưỡng hiếp người như thế này vậy?”
Lăng Đầu Thanh cười, “Cô ta là ngoại lệ. Trừ phi hít được nguyên dương của nam nhân, nếu không sẽ không có cách đầu thai.”
“Cô ta? Lẽ nào không phải bọn họ sao? Còn không có cách đầu thai gì nữa, chuyện này là thế nào vậy?”
Lăng Đầu Thanh ra hiệu tên ngốc nhìn ra ngoài một lần nữa. Tên ngốc ngoan ngoãn nghe theo, nhưng vẫn là không nhìn ra được gì.
Sau đó Lăng Đầu Thanh liền mở miệng, “Cậu không phát hiện bốn người bọn chúng đều giống nhau sao?”
Tên ngốc, “…”
Điều này sao có thể phát hiện được! Tóc tai bù xù sao nhìn thấy mặt được! Có điều đại thần đã nói vậy rồi, vậy thì cứ cho là bọn chúng giống nhau đi…
“Thai 4 sao?”
“Không, bọn chúng là một người, chỉ có điều lúc còn sống bị người hãm hại, hồn phách bị phân thành bốn phần.”
“Người nào mà độc ác như vậy?”
“Không biết nữa, tới bản thân cô ta cũng không nhớ được.”
“Vậy cô ta liệu có làm hại cảnh sát Trương không?”
“Không, Đại Vương không dặn dò, Trương Khải Bình sẽ không nguy hại gì tới tính mạng.”
Lăng Đầu Thanh nói xong, xem đồng hồ, “Không còn sớm nữa, ngủ đi. Đừng quên cậu đồng ý với phu nhân sẽ đỗ đại học Đế Đô đó.”
Tên ngốc, “…”
Chúng ta có thể đang lúc hóng hớt vui là thế thì đừng nói những chuyện làm mất hứng được không?
Dĩ nhiên tên ngốc chỉ dám nghĩ trong lòng, còn hành động vẫn là tuyệt đối phục tùng chỉ huy.
Chỉ khổ cho Trương Khải Bình, cầu cứu không được, lại bị bốn ma nữ rượt đuổi về 914…