Ngày hôm sau là thứ ba, vừa sáng ra, Đậu Đậu đã quyết định đi học, Yêu Nghiệt ẩn thân đi theo sau, phía ngực ôm hai quả trứng. Đậu Đậu cùng chen thang máy với người tầng chín, chốc chốc lại ngẩng đầu nhìn trứng trong lòng Yêu Nghiệt một cái.
Trước khi cửa thang máy đóng lại, một người vội vàng chạy vào, đầu tổ quạ, mắt thâm quầng, dáng điệu buông thả do dục vọng quá độ. Là Trương Khải Bình, sau khi anh ta vào trong lớn tiếng nói xin lỗi những người đang chờ thang máy, vội vàng ấn mạnh nút đóng thang máy.
Đậu Đậu ngơ ngác nhìn Yêu Nghiệt: Anh ta có phải bị bệnh không?
Yêu Nghiệt nhún vai, khi Trương Khải Bình chen vào trong đã ôm trọn Đậu Đậu vào lòng bảo vệ. Lúc cửa thang máy sắp đóng, có hai cô gái tóc tai bù xù mặc áo trắng hộc tốc chen vào. Sau đó cửa thang máy mở ra, lại có hai cô gái áo trắng giống nhau đi vào tiếp. Bọn họ vừa vào trong, Trương Khải Bình chớp mắt như lâm đại địch! Vậy nên mọi người đều có thể nhìn ra được, tối qua dù có liều mạng phản kháng thì vẫn là bị xx rồi.
Trương Khải Bình rất tuyệt vọng với cuộc đời. Thân là người vô thần vô phật của chủ nghĩa cách mạng Cửu Châu, anh ta đã bị bốn ma nữ cho lép vế. Bọn chúng áp bức anh ta thì thôi đi, lại còn vừa sáng ra đã đồng loạt gọi ông xã. Cứ nghĩ tới tối qua nhìn thấy bốn mặt ma nữ đầy máu như nhau, anh ta không thể khống chế được sức mạnh hồng hoang trong người mà ngất đi. Sau đó khi tỉnh lại thì vung chân lên chạy, tới bây giờ vẫn chưa ý thức được áo của mình được con ma nào mặc cho.
Trong thời gian Trương Khải Bình thấy không thể yêu được cuộc sống nữa, thì bốn ma nữ váy trắng lại nhìn chằm chằm Đậu Đậu.
“Cô gái, có thể cho tôi mượn chun cột tóc không?”
Bọn họ đồng loạt nói với Đậu Đậu, Đậu Đậu chầm chậm gật đầu, “Được chứ.”
Yêu Nghiệt không ngăn cản vợ mình giao tiếp với bọn họ, hắn từ khi bắt đầu đã biết bọn chúng không phải là ác ma. Dĩ nhiên vì ma đều là hắn tìm tới mà. Sau đó đám ma nữ nhìn thấy hắn, cung kính cúi đầu.
Đậu Đậu lật sách tìm chun cột tóc, lật đi lật lại cũng chỉ tìm được một cái chun để lại từ trước khi cắt tóc. Cô ngại ngùng cười cười với bốn ma nữ, đối phương lại đều đưa tay ra, “Cảm ơn.”
Lúc thu tay về, mỗi người trên tay đều có thêm một chun cột tóc màu đen. Đậu Đậu nghệt mặt, Yêu Nghiệt bất lực cọ mũi của cô, “Đồ ngốc, bọn họ là ma nữ. Sau khi sinh trứng, mũi không linh nữa sao?”
Đậu Đậu ngơ ngác nhìn Yêu Nghiệt, ánh mắt như đang nói trên người ma nữ này có dương khí mà!
Sau đó Yêu Nghiệt chỉ chỉ Trương Khải Bình, ánh mắt đó mang ý vị thâm sâu. Tiếp sau đó, tam quan của Đậu Đậu đổ vỡ triệt để. Trời ơi, đây là thế đạo gì vậy! Trước là một Yêu Nghiệt tới khiến cô gạo nấu thành cơm, rồi lại tới một đám ma nữ chiếm đoạt Trương Khải Bình!
Chỗ này có người quản không?
Có lẽ ánh mắt đánh giá của Đậu Đậu quá rõ ràng, Trương Khải Bình ngơ ngác hồi thần.
Sau đó nhìn thấy Đậu Đậu, liền phi qua ôm chặt lấy chân cô, “Cô Kim! Cứu mạng! Có ma nữ! Ma nữ vô cùng vô cùng đáng sợ!”
Yêu Nghiệt ghét bỏ, giơ chân đạp một cái, Trương Khải Bình liền ngã vào đám ma nữ.
Bốn ma nữ đồng thời đưa tay, đón lấy anh ta kêu một tiếng ông xã. Đậu Đậu khóe môi giật giật, chút nữa thì vứt cả cặp sách đi. Tốt chưa, còn gọi ông xã nữa, nghĩ tới lần này cậu ngốc Trương có lẽ cũng bị hút cạn sinh lực thôi.
Chỉ có điều…
“Cảnh sát Trương, bọn họ rất đẹp mà, có chỗ nào đáng sợ đâu?”
Thì ra lúc Trương Khải Bình cầu cứu, bốn ma nữ giống nhau y hệt đã cột xong tóc rồi.
Bọn họ cột tóc đuôi ngựa lộ ra vầng trán cao, đôi mắt long lanh màu nâu như biết nói, mặt đầy lo lắng đỡ Trương Khải Bình dậy, bộ dạng đã giống người hơn.
Tên Trương Khải Bình này, lộc sắc không hề nhỏ nha…