Đậu Đậu nói xong câu này, ánh mắt của người trong thang máy càng thông cảm hơn nữa — Haizz, một cô gái tốt như vậy, tiếc là thần kinh lại có vấn đề.
Đậu Đậu hận không thể cắn lưỡi của mình. Lại bị ngu người rồi phải không? Mày giải thích cái gì mà giải thích? Càng giải thích càng nói không rõ ràng!
Sau đó thang máy “Tinh” một tiếng rồi dừng lại ở tầng một, cô ôm cặp sách chạy như bỏ trốn vậy.
Yêu Nghiệt lắc đầu bật cười, nghe thấy con trai nhà mình lại bắt đầu ghét bỏ mẹ nó thì không thể không trầm giọng trách mắng: Không cho phép ghét bỏ vợ của ba!
Viên Viên lăn qua lăn lại phụ họa: Đúng zồi, đúng zồi, bất hiếu quá đi!
Biển Biển: …
Bỏ đi, nó vẫn là nên im lặng.
Đậu Đậu vào lớp chưa được bao lâu, Vương Yên Nhiên do dự gọi cô một tiếng.
Đậu Đậu quay đầu, “Chuyện gì vậy?”
“Hình như cậu cao lên đó!”
Đậu Đậu, “… Vậy thì sao? Có việc gì nói thẳng đi.”
Vương Yên Nhiên bị nhìn thấu suy nghĩ, xấu hổ cười không ngớt, “Tôi… tôi chỉ là muốn nói, cậu có thể để chị họ tôi trở lại làm việc được không?”
“Ai? Chị họ cậu?”
Vương Yên Nhiên gật đầu, “Ừ, chị ấy tên Vương Giai Na. Đã làm việc ở Kim Dương Quang được sáu, bảy năm rồi.”
Đậu Đậu ôm trán, thật là không biết nói thế nào mới được nữa. Tại sao lúc nào cô trừng trị người khác làm gương toàn gặp phải người nhà của Vương Yên Nhiên vậy! Duyên số này đúng là không nói nổi.
Có điều việc này không thể trách cô được phải không? Ai bảo người nhà của Vương Yên Nhiên đều muốn làm chim đầu đàn đây?
Nghĩ tới đây, Đậu Đậu lắc đầu, “Việc này thật sự là không được. Chị họ cô cần hình thức không có hình thức, cần năng lực không có năng lực, giữ lại chỗ tôi chỉ là nhét cho đủ số lượng thôi. So với chị họ cô thì tôi lại vui vẻ khi dùng cô hơn đó.”
“Tôi?”
“Đúng, thân hình của cô cao mảnh khảnh thanh thoát, quan trọng nhất là gan cô nhỏ, không xúi bẩy người khác gây chuyện.”
Vương Yên Nhiên cười ngại ngùng, “Cảm… cảm ơn. Trước kia tôi đối xử với cậu như vậy, cậu vẫn... Nhưng mà chị họ tôi, chị ấy thật sự không còn nơi nào để đi nữa, chồng chị ấy cờ bạc còn bạo lực, chị ấy không có công việc, mấy ngày nay chịu bao trận đánh rồi.”
“Vậy cũng không có cách nào, tôi cũng không phải làm từ thiện. Có điều nếu cô muốn tới thì tôi rất chào đón, tiền lương sẽ tăng gấp đôi.”
“Gấp đôi?”
“Đúng, tôi khai trừ hơn nửa số người, những người còn lại đều là tinh anh cả, không gấp đôi sao có thể xứng với vẻ đẹp trời sinh của người ta đây?”
Đậu Đậu nói xong cũng không quan tâm Vương Yên Nhiên nghĩ gì, quay ngoắt đầu đi, kết thúc cuộc nói chuyện. Sau đó cầm sách bút giả bộ như học sinh tốt đang ngoan ngoãn nghe giảng. Con người cô không ghi thù, nếu có thù thường là sẽ báo tại trận luôn rồi. Vậy nên cô có thể nói như vậy, hoàn toàn không có ý trêu đùa nói linh tinh hoặc đào hố cho Vương Yên Nhiên sập bẫy. Bởi vì… căn bản không cần thiết.
Lời của Đậu Đậu, Vương Yên Nhiên rất động lòng. Gấp đôi, chính là một tháng được bảy nghìn sáu! Đa phần sinh viên tốt nghiệp cấp ba sẽ không được nhiều như vậy. Sau khi mẹ rời khỏi Kim Dương Quang lại tìm được một công việc lương bốn nghìn, nhiều hơn Kim Dương Quang hai trăm tệ. Nhưng cũng không thể so sánh với bảy nghìn sáu được. Chẳng trách chị họ không đi tìm công việc mà cứ bắt cô phải qua xin Đậu Đậu. Thì ra tiền lương đã tăng hai lần rồi.
Nhưng cô mới lớp mười, ra ngoài đi làm, rốt cuộc vẫn là không phù hợp… Không thể không nói, Vương Yên Nhiên vẫn là nữ sinh rất giữ nguyên tắc, theo lối thường mà đi. Tuy lắm chuyện, tuy không có chính kiến, nhưng nói chung cô vẫn là học sinh ngoan biết nghe lời, là con gái ngoan ngoãn được người lớn yêu thích. Vương Yên Nhiên nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là quyết định không đi. Hiện giờ cô vẫn nhỏ, nhiệm vụ lớn nhất là phải học hành cho tốt. Hơn nữa công việc gì đó, chỉ cần cô không bị tàn tật, không quá béo, tương lai đi xin việc cũng không phải là muộn…