Vừa nghe thấy lời này, rất rõ ràng chính là nói về cái tên Yêu Nghiệt cả ngày rảnh rỗi không có chuyện gì làm chỉ biết nghĩ ra đủ kiểu để trêu chọc vợ đây mà. Tuy rằng mấy ngày nay cô có kinh nguyệt có thể tránh được mấy kiếp, nhưng mà tên kia nên chiếm tiện nghi thì vẫn chiếm không ít. Suốt ngày mượn lý do để xoa bóp bộ ngực như cái sân bay chỉ nhú lên hai hạt đậu của cô, hết lần này đến lần khác. Làm cô tối hôm qua không nhịn được mà nổi đóa. Cô không rõ, cái bộ ngực bằng phẳng này của cô, đừng nói là to cỡ quả trứng, nếu không phải là có hai cái đầu đinh nhỏ nhú lên thì bản thân cô cũng không phân biệt được đâu là mặt trước đâu là mặt sau đấy chứ!
Nhưng hắn thì khen ngược, hết sờ sờ bên trái lại xoa bóp bên phải, còn chơi mãi không ngừng nữa cơ!
Cho nên cô không nhịn được, lập tức nói thật to, “Anh xong chưa hả? Muốn cãi nhau phải không?”
Yêu Nghiệt nhẹ giọng nở nụ cười hì hì, vai run lên một cái.
Đậu Đậu tức giận muốn bùng nổ, hung ác kéo đôi móng heo của hắn ra, “Không có thịt anh sờ cái gì mà sờ? Đi ngủ!”
Yêu Nghiệt cười tà, trong nháy mắt trở nên vô lại, “Cũng bởi vì không có thịt mới phải sờ nha... Sờ nhiều sẽ to ra đó ~”
Dứt lời, hai cái tay thong thả dạo quanh, rồi lại trượt vào trong áo.
Lúc này một bên vừa xoa bóp vừa nói, “Anh chỉ thích ngực nhỏ, có cảm giác thanh mai trúc mã.”
Đậu Đậu vốn đang tức giận, nghe thấy hắn nói như vậy thì vẻ mặt lập tức trở nên mờ mịt. Sau đó Yêu Nghiệt lại càng vui vẻ, cắn lên lỗ tai của cô nhẹ giọng nói một câu. Đúng đó, chính là cái câu mà cô vừa nói với Hà Chính Trực kia. Thanh mai trúc mã, chơi từ nhỏ đến lớn.
Cho nên, đã hiểu vì sao Yêu Nghiệt lại cười vui vẻ như vậy chưa? Đã hiểu vì sao Đậu Đậu muốn đâm đầu vào bàn chưa hả? Đều là do một lời nói ra không kịp phanh lại đó mờ...
Mặt Đậu Đậu đỏ tới mang tai nói xong câu này, Hà Chính Trực lập tức phun ra. Làm một thiếu nữ nghiện net, Hà Chính Trực chính là máy bay chiến đấu trong việc dùng từ ngữ mạng đó nha. Nếu như nghe không hiểu mấy từ ngữ mạng ấy thì không phải uổng công cô đi dạo trong diễn đàn nhiều năm như thế!
Nhưng mà cô vẫn là không nhịn được mà phun ra, người khác phun nước, còn cô thì phun thịt. Một loạt thịt heo dào dạt phun ra, ngay sau đó là tiếng cười như điên như dại.
Đậu Đậu lau mồ hôi lạnh trên thái dương, động tác cứng ngắc nhìn một mảnh hỗn độn trên bàn. May mà Yêu Nghiệt mang cô tránh nhanh, nếu không gương mặt này của cô đã gặp họa mất rồi.
Hà Chính Trực cười như bị động kinh, một bên vỗ bàn một bên giậm chân, “Ha ha ha ha ha, Đậu Đậu thì ra em là như vậy ha ha ha ha ha ha ha...”
Đậu Đậu, “...”
Khụ, được rồi, cô nói như vậy quả thật có chút không tốt. Nhưng cô nói như vậy còn không phải là vì an ủi cô ấy sao? Hừ, sớm biết cô ấy sẽ cười như vậy thì cô đã không an ủi cô ấy rồi!
Hà Chính Trực cười ra nước mắt, sau đó lấy khăn tay từ trong cặp sách ra, một bên lau nước mắt một bên cảm khái, “Hôm nay rốt cuộc chị đã hoàn toàn hiểu em rồi. Rất mạnh mẽ! Chị thích!”
Đậu Đậu, “... Chị đang đùa em à?”
Hà Chính Trực sửng sốt, ngay sau đó lại nở nụ cười, “Không không không, chị đang khen ngợi em.”
Sau đó chờ người phục vụ đến thu dọn tàn cuộc rồi mang lên một món điểm tâm ngọt cuối cùng và hai phần đồ uống vị hoa quả, tiếng cười của Hà Chính Trực rốt cuộc cũng dừng lại. Một mình cô ăn hết món điểm tâm ngọt, vừa uống đồ uống vừa nhìn Đậu Đậu.
Sau đó càng nhìn càng thích, cuối cùng không nhịn được cách bàn đưa cái tay tràn đầy dầu mỡ mà cô ấy vừa mới dùng để xé thịt heo quay ra bóp mặt của Đậu Đậu.
Đậu Đậu, “...”
Hà Chính Trực, “Ha ha ha.”
Đậu Đậu ghét bỏ cầm khăn tay lau mặt, “Còn việc gì không? Nếu không có việc gì thì em đi đây!”
“Có, có có có! Cái mà em vừa mới nói kia, không gạt chị chứ?”
Đậu Đậu ừ một tiếng, gương mặt đỏ au, cũng không biết là xấu hổ hay là do bị Hà Chính Trực bóp.
Sau đó Hà Chính Trực lại nở nụ cười ý vị sâu xa, “Vị kia nhà em, không tệ lắm nha!”