Lạc Thi Nhã bật khóc, vừa muốn tránh khỏi sự kiềm chế của Đậu Đậu, vừa muốn giải thích, “Minh Hiên, em không…”
“Sở Minh Hiên! Chị Lạc Lạc của tôi là hoa hậu giảng đường của Thánh Phong! Là nữ thần trong lòng của bao nhiêu nam sinh! Một cô gái tốt thuần khiết ôn nhu như vậy, anh ngủ với chị ấy xong lại không chịu trách nhiệm, anh để cho chị ấy sau này làm người như thế nào được chứ!”
Đậu Đậu vừa nói ra câu này, mâu thuẫn bên trong lập tức tăng lên một cấp bậc mới. Quần chúng vây xem đều rút đao, mọi người đều muốn giúp Lạc Thi Nhã một tay. Ai bảo cô ta là nữ thần trong lòng bọn họ chứ? Một đóa hoa cao lãnh chỉ có thể đứng nhìn từ xa nhưng không thể khinh nhờn như vậy, Sở Minh Hiên hái được, lại không biết quý trọng thật tốt?
Lốp xe dự bị như bọn họ tuyệt đối không nhịn được!
“Nữ thần Lạc Lạc tốt như thế, ôn nhu như thế, không ngờ Sở Minh Hiên lại là căn bã như vậy!”
“Đúng đúng, chà đạp nữ thần Lạc Lạc của chúng ta còn không chịu trách nhiệm, người như vậy nên nổ tung tại chỗ luôn đi!”
“Nữ thần Lạc Lạc, cậu đừng sợ, thằng đó không cần cậu thì vẫn còn chúng tớ nữa mà!”
“Đúng vậy! Vẫn còn chúng tớ nữa mà!”
Đậu Đậu vội vàng cúi đầu, nhịn cười vô cùng vất vả. Sau đó lại ngẩng lên, lập tức thay đổi thành khuôn mặt vui mừng, “Cám ơn mọi người, cám ơn mọi người đã đồng ý giúp chị Lạc Lạc! Mọi người thật sự là quá tốt!”
Sau đó Lạc Thi Nhã hoàn toàn bật khóc, kéo ống tay áo của Sở Minh Hiên giải thích, “Minh Hiên, em không có. Em không có nói như vậy, là Đậu Đậu em ấy…”
“Chị Lạc Lạc?” Vẻ mặt Đậu Đậu vô cùng kinh ngạc.
Sở Minh Hiên nhìn đến đây thì đã hoàn toàn hiểu rõ là chuyện gì xảy ra. Cô ta biết rõ cậu thích Đậu Đậu mà lại dám tung tin đồn nhảm ở trước mặt Đậu Đậu, bây giờ làm lớn chuyện còn muốn đem trách nhiệm đổ lên đầu Đậu Đậu nữa sao?
“Lạc Thi Nhã, tôi thật sự đã nhìn lầm cô rồi!”
Sở Minh Hiên gỡ bàn tay của Lạc Thi Nhã ra, quay mặt về phía quần chúng đang hóng hớt nói từng chữ một, “Tôi chưa bao giờ ngủ với cô ta.”
Nhóm quần chúng đang hóng chuyện ồ lên, đều nhìn về phía Lạc Thi Nhã. Đã từng ngủ hay không, cũng chỉ có bản thân người trong cuộc mới biết được!
Lạc Thi Nhã vừa khóc thút thít vừa giải thích, “Không có, không có. Là Đậu Đậu … em ấy không nghe rõ, nên mới hiểu… hiểu lầm.”
Nhóm quần chúng bày tỏ thái độ hoài nghi, đều nhìn về phía Đậu Đậu.
Cái vẻ mặt kinh ngạc kia của Đậu Đậu quả thật vô cùng hoàn mỹ, “Chị Lạc Lạc? Tại sao chị còn muốn nói giúp cho anh ta? Chị đừng tốt bụng như vậy được không! Chị mềm lòng với anh ta, không muốn để cho mọi người mắng anh ta xấu xa, nhưng còn chị thì sao? Chị cũng không thể bẻ hết răng rồi nuốt vào trong bụng được?”
Đậu Đậu nói vô cùng mạch lạc rõ ràng, lập tức phủ nhận lời nói của Lạc Thi Nhã, lại nói ra nguyên nhân Lạc Thi Nhã nói láo. Mấy người xem đi, nữ thần của mấy người vừa si tình lại vừa thiện lương, vì một lòng một dạ yêu Sở Minh Hiên nên mới tình nguyện để bản thân bị uất ức chứ không muốn để cho mọi người mắng Sở Minh Hiên là xấu xa. Quả thật là hợp tình lại hợp lý đó!
Trong nháy mắt quần chúng vây xem lập tức tin lời của Đậu Đậu. Họ đều căm tức Sở Minh Hiên, biểu thị cậu chịu trách nhiệm thì chịu trách nhiệm, không chịu trách nhiệm thì cũng phải chịu trách nhiệm.
Sở Minh Hiên đâm lao phải theo lao, bất đắc dĩ lạnh giọng nói một câu:
“Tôi hoàn toàn không chạm vào Lạc Thi Nhã, nếu như mọi người nhất định muốn chứng cứ, được thôi, mấy người có thể đi theo cô ta đến bệnh viện kiểm tra thân xử nữ.”
Cậu ta vừa mới thốt ra lời kia, không thể nghi ngờ là vứt hết tôn nghiêm của Lạc Thi Nhã lên trên mặt đất, rồi dùng giày đinh hung ác giẫm lên!
Thử hỏi có nữ sinh nào bằng lòng bị thảo luận có còn là xử nữ hay không ở trước mặt mọi người đâu chứ? Điều này không khác gì bị sỉ nhục!
Lạc Thi Nhã vừa lắc đầu vừa lui về phía sau, “Không! Tôi không đi!”
Đậu Đậu âm thầm thoải mái, kéo Lạc Thi Nhã lại châm lửa, “Được! Đi thì đi! Nếu như chị Lạc Lạc không phải là xử nữ thì anh nhất định phải chịu trách nhiệm với chị ấy đấy!”