Đậu Đậu mỉm cười, “Không sao cả, tôi tha thứ cho anh. Dù sao ngoại trừ người này thì những người khác nhìn thấy tôi đều cảm thấy tôi ảnh hưởng bộ mặt thành phố.”
Sau đó dừng một chút, tiếp tục, “Thích cái đẹp là chuyện thường tình. Huống chi tôi còn xấu đến mức người người đều ghét nữa.”
“Xấu chỗ nào chứ?”
Yêu Nghiệt nhướn mày, không coi ai ra gì vén mái tóc của cô lên cúi đầu hôn lên mi tâm của cô, “Không xấu một chút nào đâu nha! Moa ~ moa ~”
Vẻ mặt Đậu Đậu tràn đầy giận dữ, “Thôi đi! Anh cho rằng mọi người đều có thẩm mỹ như anh à?” Sau đó kéo tay của Yêu Nghiệt, “Đi chỗ khác đi, đừng ở chỗ này làm mất mặt.”
Tuy rằng giọng nói rất ghét bỏ nhưng động tác quen thuộc giữa hai người lại chứng minh hoàn toàn không phải là chuyện như vậy.
Sở Minh Hiên vẫn chưa mù, vẫn phân biệt được cái gì là ghét bỏ thật cái gì là ghét bỏ giả.
Kim Đậu Đậu thật sự ghét cậu, nhưng không bài xích người đàn ông kia. Thay vì nói cô đang oán trách người đàn ông kia, không bằng nói bọn họ đang liếc mắt đưa tình. Lúc bọn họ nói chuyện, trong từng câu chữ đều là sự quen thuộc. Có lẽ người đàn ông kia xuất hiện tại lúc cô còn xấu xí, hắn ta không chê cô, còn giúp đỡ cô, yêu cô, cho nên cô mới có thể không đề phòng hắn ta như vậy, mở rộng lòng với hắn ta.
Sở Minh Hiên trầm mặc, trơ mắt nhìn Yêu Nghiệt kéo Đậu Đậu rời đi, không nói được một câu nào.
Cậu xin lỗi, cô chấp nhận rồi.
Nhưng sự chấp nhận của cô cùng với không chấp nhận thì có cái gì khác nhau đâu chứ?
Thứ cậu muốn không phải là sự tha thứ của cô đối với người bình thường, mà là cô có thể từ từ tiếp nhận cậu, tha thứ cho cậu rồi thích cậu.
Nhưng cô vừa mở miệng lại phân chia cậu đến hàng ngũ người xa lạ rồi. Ngoại trừ người đàn ông như hình với bóng với cô kia, còn lại thì đều trong hàng ngũ người xa lạ.
Chờ một chút, hắn ta đáng lẽ không nên là người! Nếu như hắn ta là người thì sao làm được chuyện cả ngày đi theo cô mà lại không bị người khác phát hiện được chứ?
Sở Minh Hiên nhíu mày, vội vàng sải bước đuổi theo, để lại Lạc Thi Nhã đang mang vẻ mặt mờ mịt đứng đó. Sở Minh Hiên đã bao giờ có dáng vẻ thất thố như vậy chứ, anh ấy cao ngạo, lạnh lùng, cho dù Thiên Vương lão tử đến cũng sẽ không có thêm chút biểu tình nào. Thiếu soái từng nói với cô, Sở Minh Hiên là một người rất hiếm thấy, cho dù thái sơn có sụp đổ ở trước mắt thì vẻ mặt cũng không thay đổi, trên người anh ấy luôn có cái loại khí thế hành xử không sợ hãi. Nhưng bây giờ anh ấy lại luống cuống vì một người con gái. Mà người con gái này lại không phải là cô...
Lạc Thi Nhã cười khổ, móc điện thoại di động ra gọi điện. Sau khi điện thoại rung rất lâu mới được bắt máy, đầu máy bên kia truyền đến giọng nam lạnh lùng, “Có chuyện gì?”
Ngụ ý không có chuyện thì đừng đến tìm tôi.
“Gia chủ,” Lạc Thi Nhã nói, sau đó nước mắt không khống chế được mà không ngừng rơi xuống, “Minh Hiên chia tay với con rồi, bởi vì Kim Đậu Đậu. Con đã không làm xong nhiệm vụ mà ngài giao cho, xin lỗi.”
“Ở đâu?”
“Anh ấy… anh ấy đuổi theo Kim Đậu Đậu rồi.”
“Tôi hỏi là Đậu Đậu ở đâu?”
“Cái này… cái này… con… con cũng không rõ lắm,” Giọng nói của Lạc Thi Nhã tràn đầy sợ hãi, nhưng ánh mắt híp lại đầy nguy hiểm, “Con chỉ biết là ban nãy cô ấy bị một người đàn ông đưa đi.”
Đầu bên kia dừng một chút, tiếp theo là tiếng súng không ngừng, giọng nói của người đàn ông kia cáu kỉnh nói kết thúc huấn luyện.
Sau đó vừa kéo vật nặng trên người xuống vừa hỏi, “Là ngài Cửu trên buổi đấu giá ngày đó à?”
Lạc Thi Nhã sửng sốt một chút, “Đúng, nhưng bọn họ đi đâu con cũng không…”
Lạc Thi Nhã còn chưa nói hết, điện thoại đã bị tắt mất. Đây không phải lần đầu tiên, cũng sẽ không phải lần cuối cùng. Ở trong mắt người ngoài, cô ta là em gái mà Thiếu soái thương yêu nhất, nhưng trên thực tế, trong mắt hắn cô ta chẳng là cái thá gì cả. Cô ta chỉ là một công cụ liên hôn, một công cụ mà ngoại trừ liên hôn với Sở Minh Hiên ra thì không thể gả cho ai cả. Cô ta không có tư cách phản đối, cũng không muốn phản đối. Vì cô ta yêu Sở Minh Hiên, thật lòng.