Thấy hai người bắt đầu thảo luận chuyện đi tìm cô, Đậu Đậu lấy khuỷu tay đâm vào ngực Yêu Nghiệt kêu hắn nhanh chóng lấy lại trứng. Cô cũng không rõ, không phải Yêu Nghiệt rất có năng lực sao? Tại sao có lấy trứng về thôi mà cũng có thể lâu như vậy được chứ?
Yêu Nghiệt bị vợ nghi ngờ cũng rất khổ tâm. Nếu không phải là do bây giờ cô đang trong thời kỳ ấp trứng nên bị ngốc đi, lúc thì nghĩ cái này lúc thì nghĩ cái kia thì hắn sẽ lo lắng giấu cô đi khi nhìn thấy người núi Đạo Vương sao? Còn không phải vì sợ cô suy nghĩ cẩn thận xong thì sẽ đi cùng bọn họ hay sao?
Bây giờ vợ ngốc, luyến tiếc trứng, cho rằng hai vị sư huynh nhất định sẽ tách mẹ con bọn họ ra. Nhưng núi Đạo Vương là danh môn chính phái, chưa bao giờ xuất thủ đối với thiện yêu thiện quỷ, dưới chân núi quanh năm đều có yêu cây phát triển, chung sống vô cùng tốt với tu sĩ núi Đạo Vương. Các tu sĩ không những không làm tổn thương yêu cây, ngược lại còn thường xuyên tưới nước bón phân cho chúng. Những yêu cây đó biết ơn báo đáp, tự nguyện bày mê trận bát quái ở dưới chân núi Đạo Vương, nếu như không phải là đệ tử của núi Đạo Vương thì tuyệt đối không thể ra khỏi mê trận của yêu cây được.
Tóm lại, Vân Tung tuyệt đối sẽ không ghét trứng của hai người. Không những không ghét, ngược lại sẽ vì mẹ của trứng là Đậu Đậu mà yêu thương chúng nó hơn. Bây giờ vợ ngớ ngẩn không suy nghĩ cẩn thận, nhưng khi hết ngốc suy nghĩ kỹ thì vác trứng về núi, vậy hắn phải làm sao? Cho nên kiên quyết không thể để cho bọn họ gặp mặt, tránh cho bọn họ lại lừa vợ chạy mất.
Trận pháp ở núi Đạo Vương gọi là thất tinh tru hồn, là do Long vương đặc biệt thiết kế để đề phòng hắn. Mắt trận được trồng ở trong đầu Đậu Đậu, một khi hắn cưỡng chế phá trận, cô sẽ hồn phi phách tán trọn đời không được siêu sinh. Cho nên hắn không có cách nào khác, chỉ có thể lựa chọn đổi hồn cho cô...
Áo T-Shirt màu trắng hóa thành trường bào, Yêu Nghiệt kéo ống tay áo, “Vợ ơi, nhìn chỗ này.”
Đôi mắt Đậu Đậu đang trông mong nhìn trứng, nghe thấy Yêu Nghiệt nói như vậy thì sốt ruột quay đầu, “Đều lúc nào rồi mà anh còn… Đây là đâu vậy?”
Đậu Đậu đứng ở trước một tòa cung điện cổ khổng lồ, ngẩng đầu là cánh cổng cao đến tận mây, cúi đầu là phiến đá xanh không bờ bến. Nhìn về phía trước là đại điện xanh vàng rực rỡ, nhìn về phía sau là thảo nguyên bao la vô tận. Trên thảo nguyên mọc lên linh thảo linh dược tươi tốt, mỗi một gốc cây ngọn cỏ đều là vật phi phàm.
Đậu Đậu trợn mắt hốc mồm, bày tỏ mắt chó hợp kim 24k đã mù rồi. Cái… cái này không phải là không gian của Yêu Nghiệt đấy chứ? Nếu thật sự là vậy thì cũng quá to lớn khổng lồ rồi! Hai cái bảo khí trữ vật của cô trước đây, cộng lại cũng chỉ là một trăm mét vuông, miễn cưỡng cũng đủ dùng. Cái đồ mà cô cầm từ chỗ của chú Tư Sở cũng lớn chừng một bãi bóng mà cô đã cảm thấy rất tốt rất mạnh mẽ rồi. Ai mà ngờ được cái tên Yêu Nghiệt này tầm ngẩm tầm ngầm, Càn Khôn trong ống tay áo lại lớn như vậy! Hơn nữa, người bình thường thì ai sẽ đặt một tòa cung điện ở trong không gian đâu chứ. Đây là anh đang khoe mình giàu phải không!
“Ngoan, em chờ ở bên trong, anh đi lấy trứng về.”
Đậu Đậu ngơ ngác gật đầu, “Ừm.”
Yêu Nghiệt bất đắc dĩ lắc đầu, thu tay áo lại, nhấc tay cầm trứng, sau đó bất ngờ ngẩng đầu đối mặt với Vô Ngân, hơi nhếch môi, nhấc chân rời đi.
Cánh tay cầm chén trà của Vô Ngân dừng lại, gương mặt này... Hai tháng trước đã từng soát độ tồn tại ở núi Đạo Vương đây mà!
Lẽ nào vừa rồi sư muội cũng ở đây?
Nếu quả như thật là như vậy thì dự đoán của hắn thật sự không sai chút nào. Sư muội không muốn đi cùng bọn họ trở về núi Đạo Vương.
“Sư huynh đang nhìn cái gì vậy?”
Vô Ưu đưa tay quơ quơ ở trước mắt Vô Ngân, Vô Ngân hoàn hồn, nói, “Không có gì, ăn cơm đi.”
“Dạ.” Vô Ưu gật đầu, gắp hai miếng thịt gà rừng ăn, vẫn là không nhịn được mà mở miệng, “Sư huynh, vừa nãy huynh thật sự không ngửi thấy được yêu khí sao?”
“Vô Ưu, từ nhỏ khứu giác của đệ đã rất nhạy cảm, cho nên việc đệ phát hiện mà ta không phát hiện được cũng rất bình thường.”