Khóe miệng của tên ngốc giật một cái, vừa muốn nói tôi không phải là mẹ của nhóc, sau đó suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng phản ứng kịp là sư thúc có ý gì.
Vì vậy vội vàng vỗ tay, “Ồ! Thật là giỏi, thật là giỏi, thật là lợi hại! Không hổ là cục cưng nhà sư thúc!”
Sau đó sư thúc lập tức vui vẻ, “Tất nhiên, cũng không nhìn một chút là ai sinh!”
Tiếp đó quay người lại, nâng trứng đang được khen rất vui vẻ nên vẫn không ngừng gọi mẹ kia, muốn đi về.
“... Sư thúc, không phải là người đến đây chỉ để khoe trứng biết gọi mẹ đấy chứ?”
Đậu Đậu gật đầu, thẳng thắn thừa nhận, “Đó là đương nhiên, nếu không thì còn có chuyện gì nữa?”
Tên ngốc, “...”
Sau đó nhìn Lăng Đầu Thanh theo ở phía sau đi ra ngoài, cậu vội vàng nháy mắt ra hiệu cho Đậu Đậu, “Đương nhiên là có chuyện khác rồi, ví dụ như gọi con sang ăn cơm gì đó?”
Đậu Đậu chớp chớp mắt, rồi lại chớp chớp mắt, hoàn toàn không bắt được sóng điện não mà tên ngốc phóng ra. Cô nghiêng đầu, quyết đoán cự tuyệt, “Không có. Cậu đói bụng à? Đói bụng thì tự mình ra ngoài mà mua đi.”
Yêu Nghiệt nghẹn cười vô cùng khổ cực, khóe miệng tên ngốc giật một cái, mặt dày vội vàng theo vào nhà.
“Hì hì, mùi vị thức ăn trong nhà sư thúc từ xa cũng đã ngửi thấy rồi, ăn chực hai miếng, chỉ ăn chực hai miếng thôi. Thật đấy!”
Sắc mặt Yêu Nghiệt nhanh chóng từ trời quang chuyển thành âm u, thầm nghĩ, tên ngốc nhà mi, nói mi ngốc mi còn không tin? Chưa gặp qua người nào không có mắt và da mặt dày như thế!
Tên ngốc đá dép lê ra, tự giác đi lấy một đôi đũa và một cái ghế cho mình. Sau khi ngồi xuống, chiếc đũa vừa mới gắp một miếng thịt lên thì đã bị Lăng Đầu Thanh đi theo ở phía sau âm thầm đá một cước.
Tên ngốc méo miệng, “Ai u đại thần, tôi chỉ ăn cơm tối thôi, ngài buông tha cho tôi được không? Tôi ăn xong sẽ lập tức trở về làm bài tập số học cho ngài!” Sau đó hai tay ôm quyền, “Anh hùng, tôi van anh đó.”
Lăng Đầu Thanh không nói lời nào, nhìn hai mâm đồ ăn một chút rồi lại nhìn Yêu Nghiệt một chút, ánh mắt khá nghiêm túc.
Tên ngốc không tự chủ nhìn theo ánh mắt của Lăng Đầu Thanh, phát hiện nguy hiểm, vội vàng để miếng thịt lại chỗ cũ. Sau đó cậu cẩn thận nhìn Yêu Nghiệt, ha ha cười gượng hai tiếng nói, “Khụ, cái kia… con không biết đồ ăn là do sư thúc công làm, con đột nhiên nhớ ra là con còn chưa làm xong bài tập, con đi đây, con lập tức đi ngay đây.”
Đùa à, đồ ăn mà sư thúc công tự tay làm, cho cậu thêm gan hùm mật gấu nữa thì cậu cũng không dám ăn đâu! Cho nên, gì cũng không nói, thừa dịp tai họa còn chưa bổ xuống, vội vàng cụp đuôi lén lút rời đi thôi.
Nhưng mà Đậu Đậu lại không vui, tiểu sư điệt nhà mình có đức hạnh gì cô còn không rõ hay sao? Chăm chỉ chịu khó cố gắng hiếu học như thế, chắc không phải là bị Lăng Đầu Thanh uy hiếp đấy chứ? Tưởng tượng khủng khiếp như vậy, làm Đậu Đậu càng nhìn tên ngốc càng thấy cậu đang ăn khổ chịu tội.
Lòng trách nhiệm trỗi dậy, cô đập chiếc đũa xuống bàn nói, “Ngồi xuống, ăn!”
Tên ngốc nào dám ở lại, “Không không, không được! Sư thúc, con là người phải thi lên đại học Đế Đô, con vẫn nên làm xong bài tập mới đi ăn cơm tiếp.”
Đậu Đậu hừ lạnh, “Lăng Đầu Thanh, có phải anh áp bức nó đúng không?”
Vẻ mặt Lăng Đầu Thanh trở nên oan uổng, “Phu nhân, tôi không có.”
Thấy mấy người lớn chỉ nhìn mà không ăn, Viên Viên đã sớm thèm chảy cả nước miếng, rốt cuộc vẫn không nhịn được.
“Mẹ, ăn cơm!”
“Mẹ, ăn cơm!”
Nói liên tiếp hai câu, một câu là nói với Đậu Đậu, một câu là nói với tên ngốc.
Đậu Đậu vội vàng nâng nó lên dạy dỗ, “Chỉ có một mình mẹ mới là mẹ thôi, còn cậu ta là anh trai. Đến đây, gọi anh trai đi.”
Yêu Nghiệt: Đến đây nào, học với ba: Thiểu năng!
Viên Viên méo miệng: Nhưng mẹ bảo con gọi anh trai mà.
Yêu Nghiệt: Nghe lời! Nếu không phá vỏ sẽ không có thịt ăn đâu.
Viên Viên suy nghĩ một chút, muốn ăn thịt! Lập tức mở miệng, giọng nói còn mang theo hơi sữa, “Thiểu năng ~”