Đậu Đậu quay về phòng ngủ, ngồi xếp bằng trên giường suy nghĩ thật lâu. Sau khi trứng phá vỏ, rốt cuộc thì phải làm sao với Yêu Nghiệt đây?
Đuổi đi à?
Thế nếu hắn không đi thì sao?
Hơn nữa, trứng vừa mới phá xác mà cô đã đuổi hắn đi, có phải là quá vô nhân đạo rồi không?
Nhưng nếu không đuổi hắn đi, vậy chẳng lẽ còn muốn ở cùng với hắn ta à?
Không được! Cương quyết không được! Không nói đến chuyện người và yêu không cùng đường, chỉ nhìn cái hung khí trong quần của hắn ta kia thôi thì cô cũng sẽ không ở cùng với hắn!
Tuyệt đối không!
Nhưng mà phải đuổi hắn đi thì lại có chút luyến tiếc... Phi phi phi, luyến tiếc cái gì chứ?
Kim Đậu Đậu, hai sư huynh của mày cũng đã xuống núi rồi, mày có thể lừa gạt được một lúc chứ có thể lừa gạt được cả đời sao? Cùng yêu quái ngủ đến mang thai đã đủ mất mặt rồi, chẳng lẽ mày còn muốn để cho bọn họ chê cười mày vẫn cứ để cho hắn ngủ mãi hả?
Đậu Đậu buồn bực trong lòng, dứt khoát nhắm mắt, không xoắn xuýt lấy vấn đề này nữa.
Dù sao xe đến trước núi ắt có đường, đi một bước nhìn một bước vậy. Bây giờ việc cần làm là phải nhanh chóng nghiên cứu ra được đan dược bí truyền mà Niệm Nô Kiều cần đến.
Đậu Đậu từ trong vòng ngọc Trư Long lấy ra đỉnh Bạch Ngọc, chuẩn bị luyện hóa hoa Chu Nhan. Nếu cô dự định mở rộng tiêu thụ từ chỗ của Sở Ngọc Bình thì phải cho bà ấy dùng nó trước. Cô lấy hoa Chu Nhan, cỏ Trúc Can, hoa nhài Tuyết và lan Bạch Ngọc, phải luyện bốn loại thuốc - trẻ lâu, gầy, loại bỏ tàn nhang, loại bỏ vết sẹo.
Ngoại trừ loại thứ nhất, mấy cái sau Sở Ngọc Bình cũng không cần lắm. Cho nên luyện hoa Chu Nhan trước đi.
Yêu Nghiệt đẩy cửa bước vào, thấy vợ vô cùng nghiêm túc cho hết nguyên liệu, lập tức giật khóe miệng một cái, “Vợ ơi, em như thế này thì có chút phá của đó!”
Đậu Đậu nhướn mày, “Làm sao vậy?”
Không biết có phải là vì đã từng thân mật với nhau hay không mà khi hắn đi vào, cô không có một chút ý thức muốn phòng ngự nào. Phải biết rằng tu sĩ bất luận là ngồi điều tức hay là luyện khí luyện đan, điều kiêng kỵ nhất chính là có người đột nhiên xông vào.
Nếu tố chất tâm lý kém thì sẽ bị tẩu hỏa nhập ma. Còn tố chất tâm lý tốt thì cũng sẽ phòng ngự theo bản năng để tránh việc có người tới ra tay đánh lén. Nhưng khi Yêu Nghiệt đi vào, cô lại hoàn toàn không có một chút ý thức muốn phòng ngự nào.
Ha ha ha, nhất định là tố chất tâm lý của cô quá tốt...
“Những đan dược này, không phải là em nghĩ cứ thế trực tiếp để cho người tiêu dùng sử dụng luôn đấy chứ? Độ tinh khiết dày như thế, bọn họ mua một lần thì hiệu quả mãi mãi, còn người nào muốn tiếp tục mua sản phẩm của em nữa?”
Đậu Đậu, “... Lời này của anh là có ý gì?”
“Cái này gọi là cả rừng cây nở hoa, gió thổi qua một lần là hết. Đắp bờ thật cao, nhất định nước sẽ chảy xiết. Hễ là sự vật tốt đẹp cũng không thể quá mức ưu tú, nếu không sẽ dẫn tới phiền toái không cần thiết.”
Đậu Đậu nhíu mày suy nghĩ một hồi, nặng nề gật đầu, “Anh nói đúng!”
“Hơn nữa, những đan dược này bắt buộc phải làm sao để có thời hạn, để người tiêu dùng sau khi sử dụng phải lệ thuộc vào nó là tốt nhất. Giống như một bệnh nhân mắc bệnh nặng đến chỗ em xin khám bệnh vậy, nếu một lần em đã chữa tốt cho người ta thì kiếm được bao nhiêu đâu chứ? Vẫn nên từ từ trị liệu cho họ thì mới kiếm được nhiều phải không?”
Khóe miệng Đậu Đậu co rút, “Âm hiểm! Nhưng mà tôi thích!”
Yêu Nghiệt thầm thoải mái, Đậu Đậu tiếp tục, “Cái này gọi là không gian thì không thương, không lợi thì không đi. Sản phẩm tôi cho bọn họ toàn là thiên nhiên tinh khiết không ô nhiễm môi trường, hiệu quả họ có được chính là các sản phẩm khác vĩnh viễn cũng không đạt được. Ai thèm quan tâm họ họ có bao nhiêu? Dù sao bọn họ là người có tiền!”
Yêu Nghiệt vui mừng sờ đầu vợ, “Đúng, vậy em còn muốn để nhiều nguyên liệu như vậy sao?”
“Đương nhiên phải để nhiều. Cái này là cho Sở Ngọc Bình dùng, có hố ai thì cũng không thể hố người nhà được! Cùng lắm thì đến lúc đó tôi sẽ nói là do làn da khác nhau nên hiệu quả không giống nhau là được chứ gì?”
Nói xong, còn đắc ý nhướn mày với Yêu Nghiệt.
Yêu Nghiệt nở nụ cười, “Học một biết mười, học xong còn biết áp dụng vào thực tế, rất tốt, chồng đây rất vui mừng!”