Quả nhiên vừa nhắc tới tra án, trong nháy mắt ánh mắt của Trương Khải Bình lập tức trở nên lấp lánh hữu thần, “Cô có ý gì?”
“Ý của tôi là tuy rằng cô ấy là linh hồn phân liệt, nhưng mà giúp anh hỏi mấy cô hồn dã quỷ vừa mới chết thì cũng không thành vấn đề. Phải biết rằng trên đời này những thứ mà ma biết còn nhiều hơn cả người biết đó.”
Trương Khải Bình suy nghĩ một chút, do dự, “Cô không phải là đang gạt tôi đó chứ?”
“Dĩ nhiên không phải, anh biết vì sao Bạch Linh lại được Cục cảnh sát Đế Đô nhìn trúng như vậy không?”
“Vì sao?”
“Bởi vì cô ta chính là đạo sĩ bắt yêu, cho nên mỗi lần tra án đều phải tìm chỗ không người để gọi hồn. Bây giờ anh có Tiểu Bạch… Tôi gọi cô là Tiểu Bạch, cô không để ý chứ?”
Câu sau là Đậu Đậu nói cho ma nữ nghe, ma nữ gật đầu, “Không ngại, tôi thấy gọi là Tiểu Bạch rất hay.”
“Được, vậy sau này tôi sẽ gọi cô là Tiểu Bạch nhé?”
“Ừ.”
Thấy Đậu Đậu nói được một nửa thì lại bắt đầu đặt tên cho ma nữ, Trương Khải Bình có chút nóng nảy, “Sau đó thì sao?”
“Sau đó gọi hồn thì sẽ có nguy hiểm! Nhưng Tiểu Bạch chính là ma mà, cô ấy câu thông với ma, dù sao cũng là trao đổi trong cùng chủng tộc. Anh muốn biết cái gì, Tiểu Bạch sẽ hỏi giúp anh không phải tốt hơn sao?”
Đậu Đậu nói như vậy xong, nhất thời cảm thấy mình rất có thiên phú xử lý chuyện gia đình tranh cãi. Mấy người xem một chút đi, không phải là trong nháy mắt Trương Khải Bình lập tức tràn ngập hy vọng đối với thế giới sao? Không phải là trong nháy mắt đã cảm thấy Tiểu Bạch là phần thưởng mà ông trời ban cho anh ta sao?
Lo chuyện bao đồng quá hoàn mỹ!
Đậu Đậu nhìn không sai, Trương Khải Bình quả thực trong nháy mắt cảm thấy là phúc thì không phải là họa. Gần đây anh ta lại đang tra một vụ án giết người, hiện trường không tìm được một chút đầu mối có giá trị nào. Đội trưởng nói để cho Cục trưởng điều động Bạch Linh đến đây, kết quả cho biết Bạch Linh có chuyện quan trọng rời khỏi Cục cảnh sát. Vụ án dừng lại tại đây, cho tới bây giờ cũng chưa có một chút tiến triển nào. Cho nên nếu như Kim Đậu Đậu không có gạt anh ta thì con ma nữ này thật sự có thể tri ân báo đáp giúp anh ta tra mấy vụ án, vậy thì anh ta bán đứng trinh tiết bị cô ta ngủ một giấc, hình như...
Hình như cái gì hả? Căn bản không phải là cùng một chuyện ok!
Nhưng mà anh ta không phải là vì không có cách nào hay sao, nếu không chạy thoát, vậy thuận tiện để cho cô ta hỗ trợ tra án là được rồi.
Nghĩ tới đây, Trương Khải Bình nhìn về phía Tiểu Bạch, “Cô có thể tra giúp tôi sao?”
Bốn con Tiểu Bạch vội vàng gật đầu, “Có thể, không có vấn đề đâu chồng.”
Trương Khải Bình, “...”
Sau đó bốn con Tiểu Bạch lập tức đi theo ông chồng tra án thành nghiện của cô ấy, chỉ để lại Yêu Nghiệt mang vẻ mặt cảm khái hiện thân, “Vợ à, em nhìn người ta một chút đi, mở miệng một cái là chồng ơi chồng à.”
“... Tôi đói bụng, chúng ta mau gọi thức ăn ngoài đi.”
Cô không đuổi hắn đi đã rất lương thiện rồi đó ok! Còn muốn để cho cô gọi là ông xã á?
Không có cửa đâu!
Thấy vợ lại nhanh chóng nói sang chuyện khác, Yêu Nghiệt bất đắc dĩ bật cười. Vật cực tất phản*, kiếp trước cô nhiệt tình như lửa, kiếp này lại cẩn thận lãnh tình.
(*) Vật cực tất phản: Sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hoá theo hướng ngược lại.
Chán ghét Sở Minh Hiên có thể nói là vì Sở Minh Hiên tự mình đa tình, xa cách Lạc Lê có thể nói là do hắn âm thầm phá rối. Nhưng hắn thì sao chứ? Rõ ràng vợ vẫn còn có chút cảm giác với hắn, vì sao vẫn luôn như gần như xa vậy? Lẽ nào Long Vương còn động tay động chân làm cái gì khác hay sao?
“Sườn xào chua ngọt còn có cá thông chua ngọt của quán này ăn rất ngon, chúng ta gọi quán này được không?”
Bỗng nhiên vợ cầm điện thoại đến gần bắt đầu hỏi hắn, Yêu Nghiệt hoàn hồn, “Ừ, gọi thêm một đĩa rau xanh nữa đi, ăn nhiều thịt như vậy, đợi lát nữa lại không thể tiêu hóa được.”
Mặc kệ Long Vương đã làm cái gì, vợ lệ thuộc vào hắn cũng không phải là giả. Cô đã từng cố chấp yêu hắn như vậy, cho dù đã đánh mất ký ức ở trong lục đạo luân hồi thì cuối cùng hắn đối với cô cũng rất khác biệt. Cô có thể chấp nhận sự đụng chạm và hôn môi của hắn, cho dù có phát điên đến xù lông nhưng cũng không ghét. Đối với cô mà nói, hắn là đặc biệt.