Tên ngốc dáng vẻ vui mừng khi người gặp họa, cho dù là bạn thân của mình thì cậu cũng không chê cái chuyện xem náo nhiệt này đâu! Ai bảo ban đầu cậu ta luôn ghét bỏ sư thúc chứ? Sư thúc là thần tượng của cậu, ai cũng không được ghét bỏ, anh em cũng không được!
Mấy ngày nay cậu bị đại thần ép học cái này rồi lại học cái kia, không có thời gian trống nào để ăn dưa hóng hớt nữa. Cho nên, như đã nói qua, rốt cuộc thì làm sao lại xảy ra gian tình này vậy? Không nói gì nữa, nhanh chóng lấy điện thoại lên soát diễn đàn của trường đã!
Nhìn thấy tên ngốc mới phun được mấy câu với cậu ta thì lại bắt đầu nghịch điện thoại, Sở Minh Hiên nhíu mày, nhìn chằm chằm Đậu Đậu, “Em cũng cho là như vậy à?”
Đậu Đậu, “...”
“Anh có thể giải thích!”
Đậu Đậu đỡ trán, Sở Minh Hiên thế này, xem ra không giải thích thì chắc sẽ không đi.
Người cứ đứng yên ở đây, biết rõ có một số việc dù có làm thì cũng uổng công nhưng vẫn muốn làm. Có lẽ không vì cái gì khác, chỉ là muốn lấy được một chút an ủi mà thôi.
Nhưng tại sao cô phải an ủi cậu ta chứ?
Làm từ thiện à?
Nghĩ tới đây, Đậu Đậu hơi nhướn mi, “Tôi không hề quan tâm là anh nghĩ như thế nào, cũng không muốn nghe anh giải thích. Trước đây nhiều người nghĩ tôi xấu, nghĩ tôi độc ác như vậy, chẳng lẽ bây giờ bọn họ đến giải thích với tôi thì tôi đều phải nghe à?”
Sở Minh Hiên không dám tin nhìn Đậu Đậu, “Anh không giống như bọn họ!”
“Không giống chỗ nào hả? Không phải chỉ là cao một chút đẹp trai một chút có tiền một chút thôi sao? Thật sự coi mình thành nam chính trong phim thần tượng à?”
Đậu Đậu nở nụ cười trào phúng, câu nói đâm thẳng vào trái tim của Sở Minh Hiên, “Mắt cao hơn đầu, trông mặt mà bắt hình dong, tự cho là đúng, bội tình bạc nghĩa. Sở Minh Hiên, tôi khinh thường anh!”
Cô nói, cô khinh thường cậu sao?
“Anh không có!” Sở Minh Hiên lảo đảo lui về phía sau một bước, “Tại sao em có thể nói anh như vậy chứ? Cho dù em không muốn nghe anh giải thích thì em cũng không nên dùng những từ như vậy để hình dung anh...”
“Vì sao không thể?”
“Anh thích em!”
“Anh thích tôi thì liên quan gì đến tôi? Anh thích tôi thì tôi không thể khinh thường anh à? Anh thích tôi thì tôi phải biết ơn và chấp nhận anh sao?”
Đậu Đậu hỏi ngược lại vài câu, nhưng vẫn không nhịn được mà nở nụ cười, “Sở Minh Hiên, anh thật sự là kẻ hai loại tiêu chuẩn thì lại có hai loại đối đãi. Nếu như tôi nhớ không lầm, trong trường học có rất nhiều rất nhiều nữ sinh thích anh, anh đều khinh thường họ phải không?”
Đậu Đậu nói tiếp một câu, Sở Minh Hiên á khẩu không trả lời được. Yêu Nghiệt nhìn mà trong lòng thoải mái, linh hồn nhỏ bé trong nội tâm đã sớm đắc ý vô cùng. Xem đi xem đi, xem bổn cục cưng nói cái gì đi? So với Sở Minh Hiên và Lạc Lê, thái độ của vợ đối với hắn đã rất tốt rất thân cận rồi đóa!
Thấy Sở Minh Hiên trầm mặc, Đậu Đậu phát biểu tổng kết, “Được rồi, anh vừa làm lỡ quá nhiều thời gian của tôi. Đi thong thả, không tiễn.”
Sở Minh Hiên nắm tay, “Sở dĩ anh hiểu lầm em là vì coi em thành Kim Đậu Đậu trước kia.”
“Lúc anh hiểu lầm tôi, tôi đã không phải là Kim Đậu Đậu trước kia rồi. Tôi vẫn luôn là tôi, anh vì bề ngoài của Kim Đậu Đậu nên mới có thành kiến với tôi.”
Đậu Đậu nói ra sự thật, sau đó không để ý nở nụ cười, “Nhưng mà không sao cả, trông mặt mà bắt hình dong cũng rất bình thường. Dường như trên đời này không có người bình thường nào có thể thật sự làm được cái chuyện không trông mặt mà bắt hình dong đâu. Nếu có thì đó là vì anh ta chưa gặp được một người xấu đến trình độ như tôi đây.”
Nói thật, cái khuôn mặt mọc đầy trứng cá lại còn đầy vết sẹo thâm đen kia, không có mấy người có thể chịu đựng được mà không ói. Thật bội phục Yêu Nghiệt, đã xấu thành như vậy rồi mà hắn cũng hạ miệng được.
Nghĩ tới đây, Đậu Đậu khó chịu xua tay, “Được rồi, cút đi. Sau này mọi người nước sông không phạm nước giếng, đừng có phá hỏng tình cảm cách mạng của tôi và chị Lạc Lạc!”
Sau đó cô nhấc chân đạp tên ngốc đang đứng ở bên cạnh, “Hừ, còn chơi nữa à! Còn không mau dẫn người đi cho tôi nhờ! Chút nữa tôi lại trừng trị cậu sau!”