Tên ngốc tuân lệnh, vội vàng kéo Sở Minh Hiên đi ra ngoài, “Đi nhanh chút đi, buổi chiều chúng ta còn có tiết học nữa.”
Sau khi hai người vừa đi ra ngoài, Yêu Nghiệt lập tức vung ống tay áo đóng cửa phòng 912 lại.
Trong lòng Sở Minh Hiên bịch một tiếng, trái tim lập tức trở nên lạnh lẽo. Tên ngốc cười trên nỗi đau của người khác đủ rồi, lúc này mới nhớ mình là anh em tốt của Sở Minh Hiên, hình như cần phải đi an ủi người ta một chút.
Vì vậy cậu ta vỗ vai Sở Minh Hiên, nói, “Không sao đâu mà, sống trên đời này có người nào chưa từng gặp phải thất bại đâu chứ! Hơn nữa chuyện này cũng đều là do bản thân cậu làm, bây giờ hối hận thì có tác dụng gì?”
Cậu ta vừa soát diễn đàn, bên trong đã sớm bùng nổ rồi. Chuyện ngày đó được nhóm quần chúng ăn dưa ghi âm chụp ảnh úp lên, hành động uy vũ khí phách giúp Lạc Thi Nhã đòi lại công bằng của Đậu Đậu không ngờ lại ngoài ý muốn thu hoạch được một đám người khen ngợi.
Tên ngốc nhìn từ đầu đến cuối bày tỏ, nghe cái giọng này một chút đi, lại nhìn cái cách dùng từ này đi, sư thúc không hổ là sư thúc, giúp người khác đòi công bằng cũng khí phách như thế!
Sau khi hiểu rõ nguồn gốc và kết quả của mọi chuyện, tên ngốc cảm thấy cách làm của sư thúc quả thực có thể sử dụng câu “có tình có nghĩa” để hình dung. Vừa nãy cũng vậy, thảo nào vừa rồi sư thúc lại nói lời khó nghe như thế, thì ra cũng là vì chị Lạc Lạc nha...
Không nên kinh hoảng, dù sao Diệp Tinh Trạch cũng chỉ là một tên ngốc. Nếu như tên ngốc ngây thơ thiện lương muốn bảo vệ hòa bình sáu giới có thể nhìn ra một chút tâm cơ giữa những người phụ nữ, thì nam sinh trong trường học cũng sẽ không đến mức tổ chức thành đoàn thể đi làm lốp xe dự bị của Lạc Thi Nhã. Đa số đàn ông chỉ nhìn mặt ngoài, đối mặt với nữ thần điềm đạm đáng yêu sẽ không có một chút tế bào não dư thừa nào để suy nghĩ. Cho nên, khụ, ở trong đầu tên ngốc, sư thúc và chị Lạc Lạc của cậu ta là chị em tình thâm giúp đỡ nhau trong lúc khó khăn, hình ảnh quả thực rất là cảm động đấy!
Ngược lại Sở Minh Hiên - người vẫn luôn là anh em tốt của cậu ta là kẻ cặn bã đến không thể cặn bã hơn. Nghĩ thế, tên ngốc thu hồi cánh tay đang an ủi Sở Minh Hiên lại, “Này, cậu đã ổn rồi nhỉ? Vậy tớ không cần an ủi cậu nữa!”
Sở Minh Hiên, “...”
“Minh Hiên à, làm anh em của cậu tớ phải hỏi cậu một chút, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì vậy hả?”
Tên ngốc hiếm khi nghiêm trang được như vậy, “Tại sao cậu ở cùng một chỗ với chị Lạc Lạc còn chưa đến hai ngày thì lại thích sư thúc chứ? Chị Lạc Lạc tốt như vậy, tại sao cậu có thể phụ lòng chị ấy hả?”
“Là tớ có lỗi với Lạc Lạc.”
“Phụ lòng người ta rồi nói một câu xin lỗi là xong sao? Lật lọng! Thảo nào bị mọi người chửi là đồ xấu xa đồ cặn bã! Haizz, tớ không hiểu, không thích chị ấy thì tại sao trước đây lại phải ở cùng một chỗ với chị ấy chứ?”
Sở Minh Hiên không muốn trả lời vấn đề này của cậu ta, trực tiếp nói sang chuyện khác, “Vừa nãy cậu gọi con yêu quái kia là sư thúc công. Sư thúc công là có ý gì?”
Tên ngốc chớp chớp mắt, trong nháy mắt trở nên vui vẻ, “Sư thúc công chính là chồng của sư thúc đó ~ Còn cậu nữa, đừng có gọi yêu quái này yêu quái nọ nữa, như vậy là phân biệt chủng tộc!”
Chồng của sư thúc sao? Đậu Đậu lại ngầm đồng ý cho Tinh Trạch gọi như vậy!
Khuôn mặt Sở Minh Hiên trở nên lạnh lẽo, “Anh ta vào đây ở từ lúc nào?”
“Sư thúc vào ở từ lúc nào thì sư thúc công cũng vào ở từ lúc đó. Nếu như tớ nhớ không lầm, là lúc chúng ta mới tìm được đường sống trong chỗ chết từ khu vui chơi Wonderland, Trường Sinh chữa khỏi bệnh ngốc. Nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì?”
“Nhưng mà khi đó cậu đang chán ghét cô ấy muốn chết,” Tên ngốc nói xong, cho Sở Minh Hiên một nụ cười vô cùng thuần khiết, “Tớ nói không sai chứ?”
Sở Minh Hiên nắm chặt tay, sớm biết rằng sẽ có ngày hôm nay, cậu nhất định sẽ đưa ngọc bội cho cô. Không sợ bị số phận chi phối mà ôm thành kiến đối với cô, nhiều lần xa lánh cô.
Tên ngốc thấy vẻ mặt Sở Minh Hiên tràn đầy hối hận, trong bụng không khỏi âm thầm thoải mái.
“Hối hận à? Ai bảo trước đây cậu không tin lời tớ nói cơ?”
Xong sau đó lại vỗ lên vai Sở Minh Hiên, “Cậu đó, sớm hồi tâm chuyển ý với chị Lạc Lạc đi, sư thúc của tớ mới chướng mắt cậu đó.”