Đương nhiên Sở Ngọc Bình có lo lắng, nhưng bà lại không rõ một việc, “Minh Hiên, lúc nào thì cháu lại quan tâm Đậu Đậu như vậy chứ?”
Sở Minh Hiên ban đầu sửng sốt, sau đó lập tức thản nhiên, “Bởi vì cháu thích cô ấy.”
Trong ống nghe là một mảnh trầm mặc, Sở Minh Hiên tiếp tục, “Cho nên… cô sẽ đứng ở bên phía của cháu chứ?”
Sở Ngọc Bình, “... Lạc Lạc thì làm sao bây giờ?”
“Chia tay rồi.”
“Chia tay? Người trong nhà có biết không?”
“Còn không biết, nhưng mà rất nhanh sẽ biết.”
Sở Ngọc Bình cũng hết chỗ nói rồi, “Mới được vài ngày cháu đã chia tay với người ta à? Xem ba cháu mà biết được thì sẽ đánh cháu như thế nào! Được rồi cứ như vậy đi, chút nữa cô sẽ đi đến chỗ Đậu Đậu xem sao.”
Sau đó bà cúp điện thoại, hoàn toàn tránh đi vấn đề của Sở Minh Hiên. Bà không muốn trực tiếp nói cho Minh Hiên là bà cảm thấy bọn họ không hợp nhau. Tuy rằng bà không chấp nhận ngài Cửu kia cho lắm, nhưng phải thừa nhận rằng so với Minh Hiên thì ngài Cửu kia thích hợp với Đậu Đậu hơn.
Sở Minh Hiên viết một tin nhắn báo lại cho cô giáo, sau đó thì công khai trốn học về nhà. Cậu phải đi hỏi chú Tư có cách nào cứu chữa sai lầm mà trước kia cậu phạm phải hay không.
Mở cửa xe thể thao màu đen mới mua ra đi về nhà, Sở Minh Hiên chạy thẳng đến tiểu viện của chú Tư Sở. Trong phòng, chú Tư Sở đang ngâm nước trà, nước chảy mây trôi, ưu mỹ như tranh vẽ.
“Chú Tư.”
“Ừ, ngồi đi. Nếm thử nước trà mà chú Tư pha đi.”
Sở Minh Hiên nghe lời ngồi xuống, còn chưa ngồi vào chỗ của mình đã mở miệng, “Chú Tư, cháu hối hận rồi!”
“Hối hận?” Tay châm trà của chú Tư Sở dừng lại, sau đó mí mắt cũng không nâng lên, “Hối hận cũng đã muộn.”
“Chú Tư!”
Chú Tư Sở không nói lời nào, rót một chén trà cho mình và Sở Minh Hiên. Sau đó bưng lên uống một ngụm, lúc này mới nhìn Sở Minh Hiên, “Cháu tới tìm chú, chắc là đã gặp qua nam yêu ở cạnh cô ấy rồi.”
Sở Minh Hiên kinh ngạc, “Chú Tư, chú biết hết rồi sao?”
“Muốn biết nam yêu kia là ai không?”
“... Là ai ạ?”
“Chí tôn Yêu Đô.”
Sở Minh Hiên không dám tin, “Yêu… Yêu Tôn sao? Vậy làm sao anh ta lại cùng Đậu Đậu…”
“Anh ta đợi một ngàn năm, cũng đã yêu một ngàn năm. Dựa vào cháu mà cũng dám đoạt với hắn ta?”
“Chú… chú Tư! Không phải chú đã nói chú sẽ giúp cháu sao? Không phải chú nói chỉ cần cháu tu đạo với chú thì nhất định có thể xứng đôi với cô ấy hay sao?”
Trước đây cậu chưa hề cảm thấy cậu không xứng với Kim Đậu Đậu. Cho dù phải nói là không xứng, thì đó cũng là Kim Đậu Đậu không xứng với cậu! Nhưng bây giờ cậu yêu rồi, hối hận rồi thì mới hiểu được, người thật sự không xứng là cậu.
Vì sao trước đây cậu cố chấp như vậy chứ?
Vì sao cậu không chịu nghe lời chú Tư nói đưa ngọc bội cho cô?
Vì sao?
Chẳng lẽ là do tạo hóa trêu ngươi?
Chú Tư Sở thấy Sở Minh Hiên đau khổ, trong lòng cũng khó chịu. Cùng là người lưu lạc thiên nhai, anh so với Minh Hiên thì có thể tốt hơn chỗ nào đâu chứ? Nghĩ tới đây, anh giơ tay lên vỗ vai Minh Hiên, “Từ bỏ đi, không ai tranh được với hắn ta đâu.”
“Không! Cháu không muốn từ bỏ!”
Chú Tư Sở xách một vò rượu từ dưới bàn lên, như là đang nói với Minh Hiên, vừa như là đang nói với chính anh ta, “Không buông tha thì có thể như thế nào đây? Cháu hiểu cô ấy sao? Cháu biết cô ấy là hạng người gì sao?”
“Chỉ cần cô ấy đồng ý cho cháu một cơ hội, cháu sẽ từ từ tìm hiểu cô ấy!”
Chú Tư Sở cười khổ, lật hai cái chén sạch khác ra rót rượu vào, “Nhưng mà cô ấy sẽ đồng ý cho cháu cơ hội sao?”
Sở Minh Hiên trầm mặc.
Chú Tư Sở uống rượu của mình, vẻ mặt cô đơn, “Nếu không có cơ hội thì cần gì phải cố chấp chứ? Ngoại trừ từ bỏ thì không còn lựa chọn nào khác.”
Sở Minh Hiên kinh hãi, “Chú Tư?”
“Ai nói không có lựa chọn nào khác chứ?”
Một giọng nữ mạnh mẽ ngắt lời, Cơ Yêu Nguyệt đi ra từ phía sau giá sách, Hỏa Quỷ phía sau đang mang vẻ mặt thoả mãn cài lại thắt lưng.