Theo tiếng nói của Cơ Yêu Nguyệt vừa dứt, trên cánh cửa loáng thoáng hiện ra một đồ đằng*.
(*) Đồ đằng: totem, biểu tượng của một gia tộc hoặc môn phái nào đó.)
Đồ đằng có màu tím thẫm, giống như đúc thứ trên cánh tay của chú Tư Sở. Đồ đằng trên cánh cửa vốn là để đề phòng yêu quái phát hiện long khí trên người ả ta, không ngờ bây giờ lại thành tấm chắn kiên cố để Sở Liên Thành bảo vệ người của Sở gia.
Cơ Yêu Nguyệt rất bất mãn, tiếp tục mở miệng, âm thanh mạnh mẽ tàn khốc, “Tôi đếm ba tiếng, nếu cậu không vào đây thì chuẩn bị hoàn toàn mất đi Kim Đậu Đậu đi!”
“Một!”
“Hai!”
Sở Minh Hiên do dự, nhìn chú Tư Sở bất tỉnh ở trên mặt đất, lại nhìn người phụ nữ đeo mặt nạ mặc áo choàng thanh long kia. Sau đó cắn răng một cái, trước lúc ả ta hô đến ba thì bước qua bậc cửa đi vào.
“Tốt! Tốt! Sở Liên Thành, người cháu này của ngươi còn mạnh hơn ngươi nhiều...”
Ý nói, người cháu này của ngươi còn có thể lợi dụng tốt hơn so với ngươi nhiều.
Cơ Yêu Nguyệt khinh thường nhìn Sở Liên Thành ở trên mặt đất, sau đó vẫy tay với Sở Minh Hiên, “Đến đây, khiêng anh ta lên, đi theo tôi.”
“... Được.”
Sở Minh Hiên đi tới nâng Sở Liên Thành lên, đi theo Cơ Yêu Nguyệt vào nhà, từng bước từng bước đi vào trong tầng hầm. Trong tầng hầm là một mảnh đen kịt, cơn gió lạnh buốt từ bốn phương tám hướng ăn mòn cậu ta.
Trong không khí còn chưa tan hết mùi vị tình dục, Sở Minh Hiên nhíu mày, “Cô dẫn tôi đến nơi này để làm gì?”
Cơ Yêu Nguyệt không nói lời nào, vung ống tay áo lên, hơn mười viên dạ minh châu toàn bộ trở về vị trí cũ. Bầu không khí âm u quỷ dị trong tầng hầm lập tức nhạt đi không ít. Tầng hầm rất lớn, ngay chính giữa là một miệng giếng cổ, đường kính của giếng cổ khoảng hai mét, cao bằng với mặt đất, không có phòng hộ. Đó là nơi Cơ Yêu Nguyệt cư trú, cũng là lỗ hổng duy nhất trong trận pháp này có thể cung cấp cửa ra vào cho ả.
Sở Liên Thành vì bảo vệ ả, cũng xem như đã dùng bất cứ thủ đoạn nào. Trước đây lúc xây dựng tầng hầm, anh đã lo liệu xong tất cả vì ả. Bình thường ả hóa thành thanh long bơi lội ở trong giếng, lúc hàn độc phát tác, nước giếng sẽ nhanh chóng dâng lên rồi đóng băng lại, tạo thành một cái giường tròn lớn cao hơn miệng giếng cổ nửa thước hoàn toàn đóng cửa ra lại. Anh sợ lúc ả phát tác hàn độc đi ra ngoài, gặp phải người nào có lòng dạ đen tối. Cho nên trước khi hàn độc của Cơ Yêu Nguyệt phát tác thì vẫn luôn đi ra ngoài tìm Liệt Diễm, lần này bị Yêu Nghiệt bất ngờ mạnh mẽ phá trận pháp đả thương nguyên khí, lúc này mới để cho Sở Liên Thành phát hiện chuyện mà ả giấu giếm.
Ả vẫn luôn biết tâm tư của Sở Liên Thành - cái này tốt, như vậy Sở Liên Thành sẽ cam tâm tình nguyện để cho ả lợi dụng. Đáng tiếc sự cam tâm tình nguyện như vậy, không lâu dài so với việc trao đổi lợi ích. Nhưng mà không sao cả, ước muốn của Sở Liên Thành ả vĩnh viễn sẽ không cho được, nhưng ước muốn của Sở Minh Hiên ả lại có rất nhiều cách...
“Thả anh ta xuống.”
“Được.”
Sở Minh Hiên đỡ Sở Liên Thành đi tới một chỗ tương đối khô ở mép hầm cách xa cái giếng cổ kia, yên lặng chờ chỉ thị kế tiếp của Cơ Yêu Nguyệt.
Xung quanh hầm đào rất nhiều tủ âm tường, bên trong tủ âm tường có chai chai lọ lọ, có hoa hoa cỏ cỏ, cũng có rất nhiều sách cổ. Nhìn một lượt thấy rất đồ sộ.
Trong lúc Sở Minh Hiên đợi, cậu ngồi xếp bằng xuống vận công làm một vài trị liệu đơn giản nhất cho chú Tư Sở. Đạo Vương tâm pháp của cậu hoàn toàn trái ngược với bình thường, luyện đến bây giờ đã sắp tiếp cận đến công lực của đạo sĩ bắt yêu Tử Anh rồi.
Người phụ nữ đeo mặt nạ lấy một bình nhỏ màu đen từ trong tủ âm tường ra, sau đó đào ra một thứ gì đó màu nâu xám đang ngọ nguậy từ một chỗ duy nhất có đất sét trong tu.
Đó là… Thái Tuế?
Chú Tư nói tư chất của cậu ta khá bình thường, nếu muốn có thành tựu ở trên con đường tu đạo thì cần phải dùng Thái Tuế làm thuốc dẫn để luyện chế một loại đan dược phụ trợ. Chẳng lẽ đây là thuốc mà chú Tư nói sao?
Người phụ nữ đeo mặt nạ đi đến trước mặt cậu ta, móng tay sắc bén xẹt qua thịt, một miếng thịt nâu xám rơi vào trong lòng bàn tay của cậu ta. Ả ta đổ bột ở trong bình thuốc lên trên miếng thịt, nói, “Ăn nó đi.”