Cơ Yêu Nguyệt từ từ dẫn dụ, chú Tư Sở cũng từng chút từng chút nhớ đến thời gian trước khi anh ta dạy Minh Hiên tu đạo. Khi đó, anh ta thấy đa nghi là một chuyện tốt. Sở gia là một thế gia thương nghiệp, nếu như không có khôn ngoan và tâm cơ, làm sao xứng làm con cháu Sở gia? Làm sao tiếp quản được gia nghiệp lớn như vậy của Sở gia?
Dung nhan của anh ta không già, trên dưới Sở gia đều tôn kính anh sợ hãi anh. Minh Hiên không biết nguyên do trong đó nên phòng bị anh cũng rất bình thường. Nhưng bây giờ nhìn lại, Minh Hiên chưa bao giờ tin tưởng anh. Nó thừa kế gien ưu tú nhất của Sở gia, nhưng cũng không thể chạy trốn khỏi bản tính xem trọng lợi ích của thương nhân. Trong lúc lựa chọn về lợi ích, nó sẽ chọn bên nào có lợi cho nó, cho dù lợi kia không hề có ích...
“Nghĩ rõ chưa? Thế nào, bổn cung không nói sai chứ?”
“... Muốn như thế nào cô mới bằng lòng buông tha cho nó?”
Cơ Yêu Nguyệt không dám tin, “Đến bây giờ mà ngươi vẫn còn lo lắng cho cậu ta sao?”
“Dù sao nó cũng là dòng chính cuối cùng của Sở gia, xin Chủ Thượng hãy giơ cao đánh khẽ.”
Sở Liên Thành từng gọi Cơ Yêu Nguyệt rất nhiều câu Chủ Thượng, chỉ có lần này không mang một chút tình cảm cá nhân nào cả. Tính mạng của anh vẫn còn ở trong tay Cơ Yêu Nguyệt, trên cánh tay của anh còn in đồ đằng của khế ước chủ tớ. Một khi bắt đầu khế ước, trừ phi anh chết, nếu không vĩnh viễn cũng không phá giải được. Đã như vậy, cần gì phải giãy giụa?
Hơn nữa bây giờ Minh Hiên cũng rơi vào tay ả, cho dù nó có muôn vàn không tin tưởng, nhưng anh làm trưởng bối, cũng không thể trơ mắt thấy chết mà không cứu được...
Cơ Yêu Nguyệt nhìn thấu suy nghĩ của Sở Liên Thành, hừ lạnh một tiếng xoay người lại, “Vì sao bổn cung phải buông tha? Cháu của ngươi nhất định là do ông trời phái đến giúp ta.”
“Cô có ý gì?”
“Không phải lúc trước ngươi đều khuyên ta án binh bất động chờ Lạc Lê ra tay hay sao?”
“... Đúng, tôi từng nói như vậy.”
“Lạc Lê quá chính trực, sẽ không đi vào cánh cửa tà đạo. Cho nên dù có thiên phú như hắn ta cũng sẽ không thể tranh được với Cửu điện hạ.”
Sở Liên Thành trầm mặc, đương nhiên anh biết điểm này, nếu không cũng sẽ không khuyên ả ta án binh bất động.
“Nhưng mà cháu ngươi thì lại khác. Có tâm cơ, có sự khôn ngoan, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, quan trọng nhất là cậu ta giống chàng.”
Trong nháy mắt vẻ mặt của Sở Liên Thành trở nên ngưng trọng, Cơ Yêu Nguyệt lại nở nụ cười si mê, “Kiếp trước chàng cũng cao ngạo, lạnh lùng như thế này. Ngươi có biết không, chàng chưa hề và cũng sẽ không cười hay không? Chàng và cháu của ngươi giống nhau như đúc ~”
“Cô muốn làm gì?”
Cái vẻ mặt kia của Cơ Yêu Nguyệt anh ta thật sự đã quá quen thuộc rồi, rốt cuộc thì ả sẽ làm gì Minh Hiên đây?
“Ta không muốn làm gì cả, ta chỉ lấy lại tất cả thứ vốn nên thuộc về ta mà thôi. Bọn ta có hôn ước, ôn nhu của chàng, sự si tình của chàng, toàn bộ đều nên thuộc về ta!”
“Hai người là thanh mai trúc mã, nếu hắn có thể yêu cô thì đã sớm yêu cô rồi.”
“Câm miệng! Chàng chỉ bị cái con tiện nhân kia mê hoặc đầu óc mà thôi, chàng sẽ hồi tâm chuyển ý!”
Hình như nhận ra được mình thất thố, Cơ Yêu Nguyệt ổn định lại một chút tâm tình, ngay sau đó lại lấy bàn tay có móng tay dài sờ lên mặt của Sở Liên Thành, nói, “Ngươi nói Sở Minh Hiên giống chàng như vậy, sau này... cô ta có thể nhận sai hay không?”
Trong lòng Sở Liên Thành tràn đầy kinh hãi, nhưng trên mặt lại tỉnh bơ không thay đổi, “Cô ấy sẽ không.”
“Làm sao ngươi biết là sẽ không? Cho dù cô ta sẽ không thì bổn cung nhất định cũng làm cho cô ta có!”
“Ngay cả như vậy thì Cửu điện hạ cũng sẽ không yêu cô.”
Giọng nói của Sở Liên Thành vô cùng chắc chắc, làm cho Cơ Yêu Nguyệt hận không thể bóp chết anh ta, “Ngươi dựa vào cái gì mà nói như vậy?”
“Cô đã dơ bẩn rồi, dơ bẩn hoàn toàn. Cho dù có tu sửa chân thân thì đã sớm không sửa được sự xấu xí đã khắc sâu vào linh hồn. Cô căn bản không xứng nhận được tình yêu của bất cứ người nào.”
“Ngươi câm miệng!”
“Tại sao tôi phải câm miệng, cô biết những điều tôi nói đều là sự thật.”