Đáng tiếc Đậu Đậu không biết, cô còn đang bận ứng phó với Sở Ngọc Bình nữa.
Sở Ngọc Bình cúp điện thoại của Sở Minh Hiên xong thì lập tức đến tập kích khu nhà Vạn Tượng. Đậu Đậu vừa mới trách mắng tên ngốc xong nên không phòng bị, vừa mở cửa, gian tình lập tức bị bắt ngay tại trận. Cô cũng không rõ, cô và Yêu Nghiệt đang ở nơi này thật tốt, Trương Khải Bình cũng không thấy được Yêu Nghiệt, rốt cuộc là ai lắm mồm như vậy chứ!
Đậu Đậu cúi đầu nghe Sở Ngọc Bình trách mắng, hận không thể cắm đầu vào trong đất. Tuy rằng bản tính của người Sở gia vô cùng đa nghi, nhưng vẫn có một chút chỗ tốt. Đó chính là một khi đã nhận định là người một nhà thì tuyệt đối sẽ thật lòng đối đãi. Sở Ngọc Bình thật sự coi Đậu Đậu là con gái của mình, trách mắng này cũng chỉ gọi là một người chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà thôi. Từ danh tiếng, danh dự đến sự khỏe mạnh của thể xác và tinh thần, từ đạo đức, pháp luật đến ảnh hưởng của xã hội, nói không lưu tình chút nào.
Đậu Đậu buồn bực không nói ra lời, Sở Ngọc Bình trách mắng đến mệt, dừng lại giận dữ nhìn Yêu Nghiệt, “Tại sao cậu còn đứng ở đây hả? Bởi vì hành vi đơn phương bội ước của cậu, tôi quyết định hủy bỏ lời nói lúc trước, không cho phép cậu theo đuổi Đậu Đậu nữa!”
Đậu Đậu nhìn Yêu Nghiệt, mí mắt lập tức run lên. Cái vẻ mặt kia của hắn quả thực, ý ngầm có lẽ chính là: Chuyện của ông đây thì mắc mớ gì tới bà, nếu không vì nể mặt mũi của vợ thì… hừ hừ hừ!
Cho nên Sở Ngọc Bình không cho phép có ích sao? Có sao?
Nếu như bây giờ trứng phá vỏ thì cô nhất định không chút do dự đứng ở bên phía Sở Ngọc Bình, nhưng mà trứng còn chưa nở đâu. Cái tên yêu quái này vẫn còn hữu dụng mà. Trước khi trứng nở, dù sao cũng không thể đắc tội với hắn được.
Ừ, cũng không thể để Sở Ngọc Bình đắc tội với hắn luôn!
Đó chính là mời thần đến thì dễ mà đưa thần đi thì khó, nhỡ đâu bây giờ đắc tội với hắn, sau này hắn lại ăn vạ không đi thì làm sao bây giờ? Hắn mang trứng đi thì làm sao bây giờ?
Kinh khủng lắm có đúng không?
Cho nên vẫn nên nhanh chóng lừa Sở Ngọc Bình đi thôi.
Vì vậy Đậu Đậu vội vàng đẩy vị đại Phật này ra ngoài, nháy mắt nói cho hắn biết tất cả những điều tiếp theo mà cô nói hoàn toàn chỉ là hư cấu. Sau đó cô vừa phát thề vừa đảm bảo với Sở Ngọc Bình, cam kết trước khi cô thành niên thì sẽ không nói chuyện yêu đương và ở chung với nhau, cuối cùng cũng lừa được bà đi.
Sở Ngọc Bình vừa đi, cô lập tức vội vàng ra ngoài mời vị đại Phật kia trở về. Nhưng mà vị đại Phật này đứng ở ngoài cửa không nhúc nhích, nhìn vẻ mặt kia, ra vẻ nếu cô còn không đốt một nén nhang cúi đầu cúng bái thì sẽ không về.
Đậu Đậu hít sâu, “Nói đi, điều kiện gì?”
Yêu Nghiệt nhướn mày, “Lúc trước em nói để cho anh ngủ ở sô pha.”
“... Bỏ.”
“Lúc trước em nói không được bóp hai hạt đậu đinh.”
“...”
Đậu Đậu trầm mặc, thấy Yêu Nghiệt nhướn mày một bộ muốn dẫn trứng rời nhà bỏ đi thì vội vàng ôm lấy bắp đùi của hắn đổi giọng, “Bóp bóp bóp, có thể bóp.”
“Lúc trước…”
“Anh nói xong chưa? Đi đi đi, đi luôn đi, anh nhanh chóng mang trứng đi đi, anh đi rồi thì cũng đừng về nữa! Bà đây không hầu hạ được nữa!”
Đậu Đậu thở phì phì xoay người, vừa mới vào nhà đóng cửa lại thì trên ghế sô pha bỗng xuất hiện một lão yêu nam. Đậu Đậu âm thầm thoải mái, nhưng nét mặt lại không thay đổi, “Không phải anh nói anh muốn đi sao? Tại sao lại về rồi hả?”
Hừ, không để cho hắn nhìn chút sắc mặt thì thật sự coi bà đây dễ bắt nạt à? Nếu không phải vì hai cục cưng yêu dấu thì hắn đợi đấy!
Yêu Nghiệt, “Vợ à, anh không có ý gì khác, anh chỉ muốn hỏi em là Vô Ưu và Vô Ngân mà lúc trước chúng ta nhìn thấy có phải cũng rất thân với Diệp Tinh Trạch đúng không?”
Đậu Đậu do dự, “Xem như là thân đi.”
“Thân đến mức nào? Nếu gặp phải, cũng sẽ đưa họ đến tìm em như đưa Sở Minh Hiên đến sao?”
Yêu Nghiệt ném ra một quả bom, trong nháy mắt Đậu Đậu không bình tĩnh được nữa, “Sẽ!”
Nếu như tên ngốc gặp được Vô Ưu và Vô Ngân thì nhất định sẽ như thấy được người thân. Không dẫn đến chỗ này của cô mới là lạ đó!