Đậu Đậu ngồi xuống tỉnh táo lại một lúc, cảm thấy chuyện này là cô lo lắng quá nhiều.
Yêu Nghiệt sẽ không làm chuyện gì mà không nắm chắc, là do cô quá quan tâm sẽ bị loạn. Nhưng trứng tạo ra một tiếng “bụp” như vậy, thật sự không có chuyện gì sao?
Sự thật chứng minh là thật sự không sao. Viên Viên vừa ngủ được một giấc, sau khi tỉnh lại thì vui vẻ như chưa xảy ra chuyện gì. Hơn nữa hình như nó thích cảm giác bay lượn, mỗi ngày đều phải chơi rất nhiều lần, còn phải “bụp” một tiếng nhảy vào cái chậu rửa mặt nhỏ mà trước đó Đậu Đậu đã chuẩn bị tốt cho nó.
Đối với lần này, Đậu Đậu chỉ có thể bày tỏ, “Đứa nhỏ Xà tộc thật cường đại!”
Yêu Nghiệt khoanh tay, “Xem đi, anh nói em còn không tin cơ.”
Đậu Đậu, “... Bây giờ thì tôi tin.”
Chuyện mà Yêu Nghiệt lo lắng cũng không xảy ra, Lăng Đầu Thanh đi tìm Diệp Tinh Trạch, kết quả là tên ngốc căn bản không gặp được Vô Ưu và Vô Ngân. Hai người đó ngồi trên núi xem hổ đấu, căn bản là không tiếp tục tìm Đậu Đậu nữa.
Ở trong mắt Vô Ưu, bọn họ chỉ cần lộ mặt ở Đế Đô một chút, gián tiếp thông báo cho Xà Vương: Chú ý! Anh cả và anh hai của vợ muốn dẫn vợ của hắn về nhà mẹ đẻ!
Sau đó lại đi tìm Lạc Lê, nói cho hắn ta biết sư muội đã đánh mất đồ tế mà sư phụ để ý rồi. Tiếp đó có thể không làm chuyện gì cả, ngồi trên núi xem hổ đấu tiếp rồi!
Cho nên hai người làm xong tất cả mọi thứ thì cắm rễ ở Cục bắt yêu, nên chơi game thì chơi game, nên trồng hoa cỏ thì trồng hoa cỏ, hoàn toàn không đề cập tới chuyện đi tìm Đậu Đậu.
Chuyện này nếu để cho Vân Tung biết, không biết có tức giận mà đuổi bọn họ ra khỏi sư môn không nữa. Ông để cho hai người bọn họ đi xuống núi là vì thấy họ cả ngày ở núi Đạo Vương không làm chuyện nghiêm chỉnh, những người khác đều phải tu đạo luyện đan bắt yêu quái, chỉ có hai thằng nhóc đồ đệ này, một người so với một người còn rảnh rỗi hơn. Cho nên ông mới nghĩ dù sao cũng nhàn rỗi cả mà, nếu bọn họ rảnh rỗi nhất, không bằng để cho bọn họ xuống núi tìm. Ai biết tư tưởng của hai người đồ đệ này của ông lại thoáng như vậy đâu chứ. Sư muội đã sinh con dưỡng cái với yêu quái rồi, còn ở bên kia nên làm cái gì thì làm cái đấy, hoàn toàn không biết sốt ruột là gì.
Cho nên, vì việc hai vị sư thúc không sốt ruột mà ở Cục bắt yêu, nên tên ngốc cũng không có cơ hội nhìn thấy hai người bọn họ. Hơn nữa cậu ta là người ngu xuẩn như vậy sao? Sư thúc và sư thúc công khó khăn lắm mới đi được đến bây giờ, sáu giới hòa bình được như vậy tất cả đều nhờ vào bọn họ. Nếu như sư thúc của núi Đạo Vương mà biết, vậy còn không phải là sẽ gậy đánh uyên ương à? Cậu là người nhiệt tình yêu thế giới yêu hòa bình tha thiết như thế, làm sao có thể trơ mắt nhìn loại chuyện này xảy ra chứ? Cho nên sư thúc hoàn toàn không cần phải lo lắng, cô còn cố ý để cho Đại thần đến dặn dò cậu chuyện này, quả thật là đang vũ nhục sự thông minh của cậu!
Nhưng mà không sao hết, sư thúc mang thai bị ngốc, người mang thai bị ngốc nói cái gì cũng đều có lý hết á. Cậu sẽ làm một tiểu sư điệt hiểu chuyện nghe lời, ngoan ngoãn nghe theo là được.
Nhưng như đã nói qua, không chỉ hai vị sư thúc sẽ đi tìm sư thúc, hình như Thiếu soái cũng có tình ý với sư thúc. Mấy hôm trước còn có nhóm quần chúng ăn dưa nói cho cậu biết có một chiếc xe quân dụng đứng đợi rất lâu ở cửa Thánh Phong đó. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì là đang chờ sư thúc nhỉ.
Chờ một chút, lần trước khi cậu trở về núi Đạo Vương kia, sư phụ cho cậu một tờ giấy viết số điện thoại, nói là của Vô Ưu sư thúc… Vô Ưu sư thúc đang đi làm ở Cục bắt yêu!
Xong rồi xong rồi, hai vị sư thúc sẽ không đi tìm Thiếu soái chứ?
“Hì, Tinh Trạch! Tại sao cậu lại ở đây vậy?”
Bỗng dưng bị Hà Chính Trực vỗ một cái, khóe miệng Diệp Tinh Trạch giật giật, “Trời ạ, chị Hà ơi, lời này không phải là em nên hỏi chị hay sao? Em ở đây, còn chị đến đây làm gì?”
“Tôi đến tìm Đậu Đậu đó!”
“Làm sao chị biết cô ấy ở đây vậy?”
“Ba tôi là Thị trưởng, tra căn nhà trên danh nghĩa của cô ấy quả thực là quá dễ. Không thèm nghe cậu nói nữa, tôi tìm Đậu Đậu.”