Đậu Đậu, “... Tại sao chị còn nhớ chuyện này rõ vậy? Chị, chị thật sự sẽ không nói với anh cả Diệp gia như vậy đấy chứ?”
Thanh mai trúc mã, chơi với nhau từ nhỏ đến lớn. Nếu như Hà Chính Trực thật nói với Diệp Tinh Thần như vậy, tình cảnh nhất định sẽ rất rung động.
Hà Chính Trực mờ mịt nhìn Đậu Đậu, “Không phải em bảo chị làm như thế sao?”
Đậu Đậu choáng luôn, “Chị hai à, em bảo chị làm như vậy bao giờ hả? Tại sao chị lại hiểu thành như vậy chứ? Còn nữa... chị nói như thế nào?”
Khuôn mặt già nua của Hà Chính Trực đỏ lên, “Chị…”
“Chờ một chút, anh vào trong kia trước đã.”
Yêu Nghiệt cắt đứt lời của Hà Chính Trực, cầm hai nhóc trứng từ trên bàn trà, xoay người đi vào trong tu luyện.
Đậu Đậu, “...”
Không tồi, rất có mắt nhìn!
Hà Chính Trực, “Em đứng nhìn anh ta nữa! Mau nghe chị nói đi!”
Vẻ mặt lúc nãy của Đậu Đậu thật là đáng sợ, làm cho cô bỗng nhiên có loại dự cảm xấu là đã làm gì đó sai rồi.
Đậu Đậu, “... Em không nhìn anh ta.”
“Em có nhìn!”
“Được rồi chị nói đi em nghe đây.”
Sau đó Hà Chính Trực lập tức cong như hạt đậu nói toàn bộ những hành động vĩ đại mà cô làm mấy ngày nay cho Đậu Đậu biết. Đậu Đậu nghe xong, toàn bộ đại não chỉ còn hai chữ___Trống rỗng!
Hà Chính Trực còn không biết mình đã làm cái chuyện kinh thế hãi tục gì, vẫn còn ở một bên giục, “Em nói mau đi, rốt cuộc chị làm chỗ nào không đúng chứ?”
Đậu Đậu kinh hãi, “Chị chạy vào phòng anh ta cho anh ta xem ngực á?”
Hà Chính Trực gật đầu như gà con mổ thóc, “Đúng vậy, dù sao sau này chị cũng phải gả cho anh ấy, nhìn chút thì có sao đâu?”
Đậu Đậu choáng váng, “Vậy nhỡ đâu chị không gả cho anh ta thì sao?”
“Không có cái ngộ nhỡ này!”
“... Được rồi, sau đó anh ta nói như thế nào?”
“Anh ấy không nói gì cả. Một mình chị ở chỗ đó nói hết những lý luận kia ra, anh ấy không để ý đến chị nữa rồi đóng cửa đi ngủ.” Hà Chính Trực rất tức giận, “Tiếp đó anh ấy lại phái người đưa chị trở về, sau đó chị lập tức tới tìm em!”
Đậu Đậu, “...”
Ông trời chứng giám, cô chỉ muốn an ủi Hà Chính Trực một chút mà thôi, thật sự không có xúi giục cô ấy đi làm như vậy!
Diệp Tinh Thần phẩm hạnh rụt rè ưu nhã, sao có thể giống Yêu Nghiệt được! Hơn nữa, Diệp Tinh Thần căn bản chỉ xem chị ấy là em gái, bỗng nhìn thấy tình cảnh như vậy, không ngất đi đã rất nể tình rồi ok!
Đậu Đậu thấy cô phải làm chút gì đó, nếu không Hà Chính Trực vẫn cứ cố chấp như thế, không theo đuổi được Diệp Tinh Thần không nói, danh tiếng cũng không giữ được nữa thì sao?
Cô là người tu đạo, có lẽ chỉ coi danh tiếng là mây bay, nhưng Hà Giai Y không giống thế, cô ấy là thiên kim của Thị trưởng thành phố. Đây cũng là do Diệp Tinh Thần coi cô ấy như em gái mà yêu thương, nên mới không có nhiều tin tức tiêu cực như vậy, nếu Diệp Tinh Thần cặn bã một chút thì không biết tin tức truyền thông còn muốn bôi xấu danh tiếng của Hà Giai Y thành cái dạng gì nữa!
Phải nói Diệp Tinh Thần và Sở Minh Hiên đúng là có chút giống nhau, đều là cao ngạo rụt rè ưu nhã. Nhưng khi so sánh với nhau thì cũng như một cái trên trời một cái dưới đất. Mặc dù Diệp Tinh Thần không thích Hà Chính Trực nhưng vẫn là xem cô ấy như em gái mà thương yêu, thu dọn cục diện rối rắm cho cô ấy, giúp cô ấy xử lý những tin tức trái chiều. Lại nhìn Sở Minh Hiên, cô ngoại trừ hỏi mượn cậu ta ngọc bội thì chưa từng làm cái gì, thế nhưng cậu ta lại xuyên tạc cô thành một nữ phụ trong phim không biết tự lượng sức mình muốn gả nhà giàu có, không những suy đoán ác ý ở trong, trước mặt người khác cũng không che lấp chút nào. Đám con gái ngốc ở trong trường lại vẫn cho rằng cậu ta là cao lãnh sao?
Đừng tự mình đa tình. Cao lãnh thật sự là không thích nói chuyện, Sở Minh Hiên đó là kinh thường không muốn nói chuyện với mấy cô ok!
Nam thần cao lãnh cái mẹ gì? Có bị ngu hay không hả!
Chỉ có điều mặc dù bà chị Hà rất ngay thẳng, nhưng ánh mắt nhìn người cũng không tệ lắm. Bói một quẻ cho cô ấy trước, tìm chân mệnh thiên tử của cô ấy rồi hãy nói.
Nghĩ tới đây, Đậu Đậu mở miệng, “Chị Hà, nói ngày sinh tháng đẻ của chị cho em biết đi.”