Hà Giai Y sửng sốt, “Ngày sinh tháng đẻ cái gì? Em muốn ngày sinh tháng đẻ để làm gì? Chị đến là để học hỏi em làm sao để có được cảm giác thanh mai trúc mã mà.”
Ngày đó cô cho Diệp Tinh Thần nhìn ngực xong rồi nói xong lý luận này ra, còn chưa kịp xúi giục anh ấy thực hành thì anh ấy đã nhốt cô ở bên ngoài. Sau đó cô lại bị người của anh đưa trở về. Tiếp đó cô lập tức đi tìm Đậu Đậu.
Cô cực kỳ muốn hỏi Đậu Đậu, thanh mai trúc mã là có hai người làm, đối phương không phối hợp thì phải làm sao bây giờ? Vậy còn làm sao chơi với nhau từ nhỏ đến lớn được?
Vẻ mặt của Hà Chính Trực quá rõ ràng, khóe miệng Đậu Đậu giật một cái, “Chị hai à, trước tiên chúng ta có thể không đề cập tới chuyện thanh mai trúc mã được không?”
“... Có thể.”
“Ngày sinh tháng đẻ phải là ngày sinh âm lịch của chị, ngày tháng năm tổng cộng là tám chữ số, còn nữa, tốt nhất chị nói luôn nơi chị sinh ra nữa.”
Hà Chính Trực phản xạ có điều kiện đọc ra một chuỗi chữ số, sau đó nháy mắt mấy cái, “Đậu Nhi à, em muốn làm gì vậy? Không phải là em muốn trộm thẻ ngân hàng của chị đấy chứ? Làm sao em biết mật mã thẻ ngân hàng của chị là ngày sinh nhật vậy?”
Đậu Đậu bấm ngón tay chính toán, nghe cô ấy nói như vậy lập tức nhìn qua, “Nếu chị không nói thì em cũng không biết mật mã thẻ ngân hàng của chị là sinh nhật của chị đâu.”
Hà Chính Trực suy nghĩ một chút, thấy Đậu Đậu nói có cũng có lý. Sau đó nhìn Đậu Đậu không để ý đến cô mà ở chỗ kia chơi ngón tay, lập tức không vui, “Đậu Đậu! Chị đến tìm em làm quân sư, em không để ý đến chị mà lại chơi ngón tay của em à?”
“Phụt!”
Tên ngốc làm bối cảnh thịt người lâu như vậy, nghe thấy bà chị Hà cho anh cậu nhìn ngực thì cũng không cười, nhưng đến chuyện chơi ngón tay này, cậu ta thật sự là không nhịn nổi nữa. Sư thúc ở chỗ kia hao tâm tổn trí tốn công tính mệnh miễn phí cho cô ấy, bà chị Hà lại la ó, vừa mở miệng thì lại nói sư thúc đang chơi ngón tay á?
Sư thúc sẽ choáng mất ha ha ha!
Quả nhiên không ngoài dự đoán của tên ngốc, ngón tay bấm đốt của Đậu Đậu dừng lại, vẻ mặt nhất thời trở nên phức tạp. Cô có nên nói cho Hà Chính Trực biết cô đang đoán số hay không hả?
Quên đi, chị đây là người tu đạo, không chấp nhặt với một cô nhóc người phàm như cô ấy. Vì vậy Đậu Đậu chỉ dừng một chút, rồi lại tiếp tục chơi các ngón tay.
Hà Chính Trực ủy khuất một hồi, chưa từ bỏ ý định, lại bắt đầu đi quấy rối tên ngốc, “Này, Tinh Trạch, gần đây anh của cậu có nhắc về tôi với cậu không? Anh ấy có nói cái gì không?”
Tên ngốc, “... Em có thể không trả lời vấn đề này của chị không?”
“Không thể!”
“Có nhắc qua.”
“Thế anh ấy nói cái gì vậy?”
“Anh ấy nói…” Tên ngốc bày ra tư thái ông cụ non dạy dỗ người mà Diệp Tinh Thần thường dùng, “Chú Hà à, Giai Y quá nhỏ, không hiểu lòng người hiểm ác.”
Xong sau đó thấy không giống lắm, lại ép giọng nói xuống thấp một chút, “Em ấy hay chạy đến chỗ cháu, dù sao cũng không tốt lắm. Cháu thấy cuối năm em ấy sẽ thi đại học, nên mời thầy giáo dạy kèm tại nhà cho em ấy, về sau mỗi thứ bảy chủ nhật dạy thêm cho em ấy, chú xem có được không? Ha ha ha...”
Tên ngốc cảm thấy mình diễn quá là hoàn mỹ, một bên tự đắc, một bên nhìn sang bà chị Hà. Nhưng bà chị Hà cũng không có tâm tình để nở nụ cười, cô giống tên ngốc, là một loại học dốt chính hiệu đấy. Không, nói học dốt còn là khiêm tốn rồi đấy.
Hà Chính Trực ủ rũ, “Tôi hỏi cậu cũng như không hỏi ý!”
Tên ngốc nhún vai, “Em hỏi chị là có thể không trả lời hay không, chị lại cứ bắt em phải nói. Chị nói nên trách ai hả?”
Hà Chính Trực không muốn để ý đến tên ngốc, ngồi xuống lấy ngón tay chọt thắt lưng của Đậu Đậu, “Đậu Đậu, đừng chơi ngón tay nữa đi mà, em mau nghĩ cách cho chị đi!”
Thấy Đậu Đậu không nói lời nào, cô lại tiếp tục, “Em không nghĩ ra cách thì chúng ta đến trò chuyện tán gẫu cũng được nha, nghe nói gần đây em làm chuyện lớn, chị còn chưa khen em nữa.”
Rốt cuộc Đậu Đậu bấm xong đốt ngón tay, trong lòng đã có câu trả lời. Sau đó cô thu tay lại, hỏi, “Chuyện lớn gì?”
“Đương nhiên là xông lên giận dữ vì bạn tốt, giúp bạn chiến đấu với tên đàn ông xấu xa, không tiếc cả mạng sống!”