Trên quẻ có nói, Hà Chính Trực và anh cả Diệp gia là trời sinh một đôi, chỉ là không phải cái loại cực kỳ thuận lợi kia thôi. Tình cảm bây giờ của bọn họ không được bồi dưỡng đúng cách, nếu như Hà Chính Trực rút quân thì chị ấy và Diệp Tinh Thần sẽ thật sự không còn tình cảm gì đúng như lời chị ấy nói. Hơn nữa nữ truy nam đánh lâu dài chính là nói về sự bền bỉ lâu dài đó!
Những nữ chính trong tiểu thuyết, người nào không phải là không vứt bỏ không buông tha, nhiều lần trải qua trăm cay nghìn đắng mới tu thành chính quả chứ? Nếu như bây giờ Hà Chính Trực buông tha, vậy thì không phải là nữ chính trường kỳ kháng chiến không vứt bỏ không buông tha nữa rồi. Đôi khi, thói quen cũng là một loại tình cảm. Nếu như Diệp Tinh Thần quen với việc được Hà Chính Trực dây dưa, nếu một ngày nào đó Hà Chính Trực không dây nữa, anh ta sẽ không quen. Bây giờ còn chưa được, bây giờ Diệp Tinh Thần rõ ràng vẫn chưa có thói quen như vậy. Đã như vậy, cô cũng chỉ có thể giúp bà chị Hà nghĩ vài biện pháp làm cho anh cả Diệp gia sớm quen một chút.
Nghĩ tới đây, Đậu Đậu nhướn mày, “Em đột nhiên nghĩ đến một cách.”
Hà Chính Trực lập tức như đánh máu gà, “Cách gì?”
“Weibo có một câu chuyện, ý nói về một nữ sinh bị nam sinh mà mình thích cự tuyệt, lý do là ngực nhỏ. Mỗi ngày cô ấy đều đánh bất ngờ cho anh ta xem ngực, lâu ngày nam sinh kia cũng thành thói quen. Anh ta bắt đầu nghĩ___ nữ sinh ấy mà, ngực nhỏ mới dễ thương.”
“Hả? Em nói cái này? Chị cũng từng xem rồi!” Hà Chính Trực rất kích động, “Vậy em còn thấy chị làm quá đáng không? Còn nói ngộ nhỡ chị không gả cho anh ấy nữa.”
“... Không quá đáng. Không quá đáng chút nào.”
Đậu Đậu nói hai câu trái lương tâm, nghĩ thầm, dù sao hai người cũng có gian tình, về sau chuyện quá đáng hơn cũng phải làm, có chút “chuyện nhỏ” này trên cơ bản là không đáng kể. Mặc kệ quá trình thế nào, chỉ cần kết cục viên mãn là được rồi!
Vì vậy Hà Chính Trực lập tức vui vẻ, cô thấy lần này cô không uổng công, cuối cùng Đậu Đậu cũng cho cô một phương pháp hay. Sau đó cô lập tức vui vẻ rời đi, hoàn toàn đã quên dự tính ban đầu của cô khi đến tìm Đậu Đậu là vì ngực to.
Thật ra Đậu Đậu hoàn toàn có thể dùng cầu đèn lồng khiến cho ngực của Hà Chính Trực to ra, nhưng vấn đề bây giờ hoàn toàn không ở trên chuyện ngực to hay ngực nhỏ. Vấn đề bây giờ là Diệp Tinh Thần chỉ coi cô ấy như em gái, cho dù ngực cô ấy có to nhỏ thì anh ta vẫn xem cô ấy như em gái mà thôi! Cho nên cứ để cho cô ấy nương theo cái mác thanh mai trúc mã đến trước mặt Diệp Tinh Thần tạo cảm giác tồn tại đi. Đến lúc nào Diệp Tinh Thần quen rồi, động lòng rồi thì mới bàn đến chuyện rốt cuộc có muốn ngực to nữa không.
Hà Chính Trực đi rồi, rốt cục tên ngốc đã đợi được cơ hội để nói chuyện.
“Sư thúc, con có chuyện phải nói cho người biết.”
Đậu Đậu rót một cốc nước trái cây, “Chuyện gì?”
“Lần trước con trở về núi Đạo Vương muốn dò xét tin tức về thể xác của người, sư phụ nói Vô Ưu sư thúc bị sư tổ phái đến làm việc ở Cục bắt yêu.”
Đậu Đậu nói rất nhiều với Hà Chính Trực, uống quá nhanh chưa kịp phun ra, bị nghẹn nên kịch liệt ho khan, “Cậu nói cái gì?”
“Con nghi bây giờ Vô Ngân sư thúc đã ở Cục bắt yêu rồi, bọn họ tìm được Thiếu soái thì chẳng khác nào là tìm được người. Người suy nghĩ một chút đi, ngay cả chị Hà cũng có thể tìm được người, nếu Thiếu soái muốn tìm người chẳng phải là dễ dàng hơn à?”
Đậu Đậu nhíu mày, cô không nghĩ tới việc Vô Ưu sư huynh đi làm ở Cục bắt yêu.
“Nếu như Thiếu soái không biết thân phận thật của người thì tốt, còn nếu như biết…”
“Hắn biết.”
“Hả?”
“Hắn sẽ không mang bọn họ tới.”
“Hả?”
“Cho dù đến, cũng chỉ có hắn đến.”
“Hả?”
Tại sao sư thúc lại chắc chắn như vậy chứ? Chẳng lẽ người có một chân với Thiếu soái sao?
Không được không được, sư thúc phải hiến thân cho sư thúc công! Đây là sứ mệnh vĩ đại mà người nhất định phải hoàn thành vì sự bình đẳng của chúng sinh và sự hòa bình của sáu giới!
Làm sao có thể có một chân với Thiếu soái chứ?