Bây giờ Biển Biển đang tính toán rất tốt, nhưng tương lai nhóc phá vỏ làm anh trai thì lại thành một ứng cử viên cho mầm mống cuồng em gái, nhìn ai cũng thấy không phải là người tốt. Đương nhiên bây giờ nhóc vẫn cố chấp cho là cái cô em gái này rất phiền toái.
Vì hai nhóc trứng ra sức muốn phá vỏ nên mấy ngày kế tiếp mỗi ngày Đậu Đậu đều có một cảm giác mới, mỗi ngày đều có một phát hiện mới. Hai nhóc trứng mỗi ngày một dáng vẻ, mỗi ngày đều đang lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy để lớn lên.
Đậu Đậu hài lòng, trong đầu tổng kết lại chính là___Trứng mà tôi sinh thật thông minh, lớn lên thật nhanh, thật là nghe lời tôi nha!
Hôm nay là ngày thứ mười ba cô xin nghỉ, sáng sớm rời giường, mí mắt của cô bắt đầu giật lên thình thịch. Cô có một loại dự cảm xấu, cảm thấy có chuyện gì sắp xảy ra. Sau đó cô bấm tay tính một chút, không phải Lạc Lê, cũng không phải là Vô Ưu Vô Ngân. Tiếp đó cô lại cảm thấy là cô suy nghĩ nhiều. Yêu Nghiệt cũng cho là như vậy, để dời đi sự chú ý của cô, lập tức gọi một bàn thức ăn thật lớn.
Viên Viên đã lớn gần bằng quả dưa hấu cho nên mỗi lần bọn họ đều gọi hai phần canh xương. Mỗi lần Viên Viên ngâm canh xong, thịt và các thứ phối liệu khác vẫn không thay đổi, nhưng nước canh lại sạch sẽ đến có thể thấy đáy luôn. Có thể thấy được thiên phú dị bẩm của Viên Viên là hấp thu dinh dưỡng từ trong nước canh. Ngược lại Biển Biển không ngâm nước canh, lớn lên rất chậm, đã chậm rãi kéo ra khoảng cách với Viên Viên. Bây giờ Viên Viên đã to bằng quả dưa hấu, nhưng nhóc cũng chỉ lớn bằng quả táo thôi.
Đậu Đậu thấy đứa nhỏ không ăn cơm hay kiêng ăn là một vấn đề rất lớn, hỏi Yêu Nghiệt, hay là không quan tâm đến chuyện nhóc không vui mà trực tiếp cho đi ngâm là được.
Yêu Nghiệt kinh hoảng một hồi ngăn cản cô, “Đừng, đừng làm vậy, trứng Xà tộc đều không ăn thứ gì. Viên Viên là một ngoại lệ, không thể vơ đũa cả nắm được.”
Đậu Đậu suy nghĩ sâu sắc, nói một câu thiếu chút nữa làm con trai nhà mình bùng nổ tức giận.
“Ừ, xem ra vẫn là Viên Viên có thiên phú dị bẩm, tôi cá năm tệ, nhất định là Viên Viên phá vỏ trước!”
Sau đó Yêu Nghiệt lập tức nhanh chóng an ủi con trai, nói mẹ con mang thai ngốc, con đừng chấp nhặt với mẹ nha. Tiếp đó vội vàng kéo vợ lại lặng lẽ nói cho cô biết bây giờ hai đứa bé đã có thể nghe hiểu hết rồi, không thể nói lung tung nữa. Lại tiếp sau đó, hắn chính là mang tảng đá lên đập vào chân mình. Từ lúc hắn nói với vợ là chỉ số thông minh của trứng đã không thua kém đứa trẻ năm tuổi thì vợ không bao giờ chịu để cho hắn ôm lâu và nói những lời khiêu khích nữa, haiz...
Trở lại chuyện chính, Đậu Đậu vừa mới cho Viên Viên ngâm mình ở trong canh thịt, cầm lấy chiếc đũa mới ăn được hai miếng thì điện thoại lập tức vang lên. Sở Ngọc Bình gọi tới, nói Trường Sinh đã tỉnh, tất cả bình thường. Ngày mai là là sinh nhật mười tám tuổi của cậu ta, Cố gia chuẩn bị tụ họp làm lễ thành nhân. Lúc ăn cơm tối bà sẽ đến đón Đậu Đậu đi đến Cố gia, sợ ngày mai bận quá không rảnh để đi đến nhưng nếu để Đậu Đậu đi một mình thì bà lại lo lắng.
Vẻ mặt Đậu Đậu trở nên mờ mịt vâng mấy tiếng, vội vàng hỏi, “Mẹ, thuốc con đưa cho mẹ mẹ đã uống xong chưa ạ?”
Nghe thấy Sở Ngọc Bình nói uống xong rồi, lúc này cô mới thoáng dễ chịu hơn một chút.
Lúc cúp điện thoại, cô lại bắt đầu lo lắng. Cô đã nói buổi sáng có loại dự cảm xấu, thì ra là Trường Sinh! Gần đây nuôi trứng quá sung sướng, nên đã quên mất chuyện Trường Sinh đang mở ra linh trí.
Yêu Nghiệt thấy vợ mày ủ mặt ê, trên cơ bản đã đoán được sơ sơ, “Trường Sinh hả?”
Đậu Đậu gật đầu, “Ừ. Ngày mai là sinh nhật mười tám tuổi của cậu ta, bữa tối Sở Ngọc Bình sẽ tới đón tôi đến Cố gia. Haiz, xem ra ngày mai sẽ xảy ra chuyện lớn đây.”
Yêu Nghiệt vốn muốn nói đừng đi, nếu đụng phải Lạc Lê thì làm sao bây giờ, nhưng thấy Đậu Đậu hạ quyết tâm nên cũng không nói gì thêm nữa.
Hắn vỗ lưng của cô an ủi, “Em đã cố gắng hết sức rồi, vận mệnh của cậu ta đã như vậy, không sửa đổi được.”
Đậu Đậu gật đầu, “Ừ, chỉ mong trên dưới Cố gia có thể nghĩ thoáng một chút.”