Lúc ăn cơm tối, Sở Ngọc Bình đến khu nhà Vạn Tượng đón cô. Bà vừa mới tan tầm, chân đi đôi giày cao gót tay cầm túi hồ sơ, đúng dáng vẻ một người phụ nữ của công việc.
“Đậu Đậu, đi thôi. Lễ phục lấy theo kích thước ba vòng của con chuẩn bị ba bộ, về nhà thử từng bộ một.”
Đậu Đậu gật đầu nói vâng, thấy khuôn mặt Sở Ngọc Bình tỏa sáng, thực sự không đành lòng nói cho bà biết đây là bình yên trước cơn bão tố. Trước đó cô cũng nói qua với Sở Ngọc Bình, lần này Trường Sinh có thể sẽ mở linh trí, tỉnh lại sẽ quy y cửa Phật. Nhưng bây giờ Trường Sinh tỉnh lại lại không có chuyện gì, Sở Ngọc Bình có lẽ là vui mừng quá đỗi. Đậu Đậu lén thở dài, nhấc chân ngồi lên xe Sở Ngọc Bình.
“Thắt chặt dây an toàn vào chưa?”
“Vâng, thắt chặt rồi, có thể lái xe rồi ạ.”
Hay là tạm thời không nói cho bà, để cho bà vui vẻ thêm một ngày. Hơn nữa, ngộ nhỡ bọn họ tính sai thì sao? Ngộ nhỡ đời này Trường Sinh vĩnh viễn cũng sẽ không xuất gia thì sao? Đời người, cuối cùng đều muốn tin tưởng có kỳ tích xảy ra.
Yêu Nghiệt ẩn thân ngồi ở bên canh Đậu Đậu, choàng vai cô, “Không sao, em đã cố gắng hết sức rồi.”
Đậu Đậu thở dài, trên đời này, câu làm cho con người ta bất lực nhất là bạn đã cố hết sức rồi. Nếu như không cố gắng hết sức thì vấn đề thất bại không phải là do năng lực. Đã cố gắng hết sức mà vẫn bị thất bại, vậy thì đó chính là khoảng cách không bao giờ vượt qua được. Không có gì có thể càng làm cho người ta khó chịu hơn so với việc phát hiện dù mình cố gắng nữa cũng không có cách nào thành công.
Đến nhà họ Cố, Cố Thanh Vân nhanh chóng mở cửa cho Đậu Đậu, vẻ mặt tươi sáng giống y hệt Sở Ngọc Bình. Đậu Đậu điều chỉnh tốt vẻ mặt gọi một câu ba, thì đã bị Sở Ngọc Bình đưa đi thử quần áo.
Ba bộ trang phục, kiểu dáng màu sắc đều không giống nhau. Màu sắc là đích thân Sở Ngọc Bình chọn, kiểu dáng cũng là bà tìm người thiết kế kiểu dáng có một không hai. Xem ra Sở Ngọc Bình coi lễ trưởng thành của Trường Sinh là chuyện lớn, không chỉ muốn làm, hơn nữa còn làm một bữa tiệc trước nay chưa từng có. Mặc dù Đậu Đậu là con gái nuôi nhưng tuyệt đối không thể để cho người khác coi thường. Con gái của Sở Ngọc Bình phải có những thứ tốt nhất.
Những chiếc váy mặc ở trên người ma nơ canh được người giúp việc lấy ra, màu sắc theo thứ tự là đỏ, trắng tuyết, xanh ngọc. Sở Ngọc Bình cười giục Đậu Đậu, “Đi thử đi, thử từng cái một.”
“Vâng.”
Sở Ngọc Bình cười, Đậu Đậu cũng cười, chỉ khác là cười có chút miễn cưỡng. Nhưng Sở Ngọc Bình thật sự vui vẻ, căn bản không phát hiện vẻ mặt Đậu Đậu khác thường. Bà lấy bộ váy xuống nhét vào trong lòng Đậu Đậu, thấy cô nghe lời đi thử thì càng cảm thấy thật ngoan ngoãn.
Đầu tiên Đậu Đậu thử bộ váy màu xanh nhạt, cô quen mặc loại kiểu dáng màu sắc này vì vậy muốn thử bộ này trước. Cái váy này giống y hệt cái ngày trước cô hay mặc, trên làn váy có thêu thêm một viền hoa. Sở Ngọc Bình đi vòng quanh cô, cuối cùng cho năm chữ bình luận, “Cũng ổn, không nổi bật.”
Thật ra không phải không nổi bật, mà là đã quen với sự nổi bật nên đã chai sạn với nó rồi.
Hơn nữa Sở Ngọc Bình thấy hoa đào của Đậu Đậu vẫn luôn là hoa đào thối, cũng là bởi vì mặc quần áo màu xanh nhạt rất giống với búp bê gốm sứ. Cái dáng vẻ nhỏ nhắn yểu điệu kia như đụng một chút là vỡ, quả thật quá dễ dàng kích phát ý muốn bảo hộ của đàn ông. Đúng, không sai, đóa hoa đào thối mặt dày đeo bám Đậu Đậu chính là ngài Cửu kia!
Đậu Đậu, “... Con đi đổi bộ khác nhé?”
Sở Ngọc Bình gật đầu, “Ừ.”
Đậu Đậu vào phòng rồi đi ra, trên người là bộ váy tiên nữ màu trắng. Phẩy tay áo, mở làn váy, phía trên lác đác có không ít hoa nhỏ màu đỏ.
“Đẹp!”
Sở Ngọc Bình đẩy Đậu Đậu đến tấm gương lớn. Khóe miệng Đậu Đậu giật một cái, vẻ mặt không thích loại phong cách Bạch Liên Hoa này.