Sau đó Yêu Nghiệt rơi vào sự thỏa mãn mà không có cách nào kiềm chế được, đến cuối cùng muốn giải thích thì vợ hắn đã ôm hai quả trứng đi ngủ rồi. Lúc này, vẻ mặt Yêu Nghiệt ngơ ngác. Tại sao vợ lại không tức giận vậy? Tại sao có thể không tức giận chứ?
Nghĩ mãi mà không nghĩ ra, con yêu nào đó không muốn thừa nhận vợ không quan tâm mình, nên chỉ có thể tự an ủi, không sao, vợ đây là…
Phóng khoáng!
Đúng! Không sai! Phóng khoáng!
Cô gái phóng khoáng là tốt nhất, giận nhanh quên cũng nhanh, tức giận không quá ba giây. Vừa dễ dỗ, vừa dễ nuôi!
Nhưng vợ cũng phóng khoáng quá rồi. Thật ra hắn hy vọng cô có lòng dạ hẹp hòi!
Yêu Nghiệt xoắn xuýt cả đêm, sáng sớm hôm sau, Sở Ngọc Bình kéo Đậu Đậu lên du thuyền tư nhân. Nơi tiếp đón khách ở khu nghỉ trên đảo, lịch trình cũng sớm được lên kế hoạch. Sở Ngọc Bình bận bịu trước sau không rảnh trông nom Đậu Đậu, còn Đậu Đậu thì mặc thành một đóa hoa trắng nhỏ đang nghỉ ngơi ở một chỗ, ăn ăn hết cái này đến cái kia.
Yêu Nghiệt vô cùng hài lòng đối với bộ váy kín từ cổ đến chân, âm thầm quyết định sau này sẽ lừa vợ mặc như vậy. Về phần bó sát, quyến rũ, ha ha ha, giữ lại ở nhà mặc cho hắn xem là tốt rồi!
Thấy Yêu Nghiệt cười xấu xa, lông tơ Đậu Đậu dựng thẳng, “Này, làm gì mà cười thành như vậy thế?”
Yêu Nghiệt thu vẻ mặt lại, lập tức nghiêm túc, “Không có, vợ nhất định là nhìn lầm rồi.”
Đậu Đậu, “...”
Nhất định là hắn đang suy nghĩ thứ gì đó không nên nghĩ! Hèn mọn! Xấu xa! Nếu không dựa vào khuôn mặt này của hắn thì cô đã sớm báo cảnh sát rồi! Thật ra, nói trắng ra là, cũng là do khuôn mặt vớt vát. Cũng là vẻ mặt hèn mọn xấu xa, nhưng khi Yêu Nghiệt làm lại khiến cho người khác không sinh ra được chút phản cảm nào. Vẻ mặt như thế, cho dù xuất hiện ở trên mặt bất kỳ người nào khác thì Đậu Đậu tin chắc mình sẽ không chút do dự cho đối phương hai cái tát. Cho nên vẫn xứng với câu nói kia: Đã là người đẹp rồi thì cho dù làm chuyện không đúng, không phải là không thể tha thứ.
Buổi lễ thành nhân này không giống với bữa tiệc làm sáng tỏ lúc trước. Lần trước tuy rằng mời rất nhiều nhân vật lớn nhưng nói tóm lại chỉ giải quyết thoáng qua, không cần nhiều phân đoạn. Con lần này là lễ thành nhân, là chuyện lớn quan trọng nhất của đời người. Nếu Sở Ngọc Bình đã làm thì phải phô trương thanh thế thật lớn. Bà bao toàn bộ khu nghỉ phép trên đảo, không, toàn bộ khu nghỉ phép trên đảo đều là sản nghiệp nhà họ Cố. Diện tích rộng lớn, nhiều người làm, đã không thua gì cấp bậc lễ đội mũ* của đế vương ở cổ đại.
(*) Lễ đội mũ: Thời xưa khi con trai đến 20 tuổi thì tiến hành lễ đội mũ, cho biết người đó đã trưởng thành.
Bây giờ là chín giờ sáng, cũng đã có người bắt đầu cập bến. Đều là những đám con cháu nhà giàu, từng người từng người ăn mặc lòe loẹt, đều mang theo bạn nhảy. Lễ thành nhân tất nhiên là sân khấu cho người trẻ tuổi. Trưởng bối đến xem lễ đưa quà chúc phúc, buổi tối xuất hiện một chút là được. Vì vậy, một đám người trẻ tuổi nhảy nhót chơi đùa, ăn cơm uống rượu, nói chung chính là muốn bồi dưỡng một chút tình cảm.
Ở trong mắt các trưởng bối, quan hệ của bọn họ rất thân thiết, là những đối tác kinh doanh. Con cái của bọn họ cũng nên chơi đùa với nhau nhiều một chút Câu này phiên dịch ra là - kết giao nhiều bạn lúc nào cũng tốt, hơn nữa nhỡ đâu nhìn thấy một người hợp mắt rồi liên hôn, vậy coi như là cường cường kết hợp, dệt hoa trên gấm cũng là chuyện tốt mà.
Đối với những hoạt động này, Đậu Đậu chỉ mỉm cười, không nói lời nào. Thật ra cô muốn nói là – đám nhóc kia tới khoe chỉ số IQ thấp tè à? Một đám con cháu không coi ai ra gì, còn không bằng tên ngốc nhà cô!