Sở Minh Hiên cong môi, lấy một ly sâm panh trên bàn, sau đó cụng ly với Chu Đức Thành, “Cạn.”
Chu Đức Thành nâng ly, “Thế nào, Sở thiếu đã tin tôi không làm gì với người đẹp kia chưa?”
Sở Minh Hiên cau mày, “Theo đuổi cũng không được.”
“Đúng, Sở thiếu coi trọng cô ấy, người thường như tôi sao dám đi dụ dỗ chứ? Đi đi đi, mấy cậu cùng tôi đi nhìn một cái, sau này có nhìn thấy thì đừng tên nào không có mắt mà đến dụ dỗ!”
Sở Minh Hiên không ngăn cản mấy người kia. Lần trước lúc nhà họ Cố tổ chức tiệc làm rõ, mấy tên râu ria như bọn họ căn bản không được mời. Nhưng lần này là lễ trưởng thành của Trường Sinh, dì Sở làm lớn, những người có tiếng ở Đế Đô đều mời tới. Có ý muốn nói cho toàn thế giới là con trai bà đã trưởng thành, có thể lựa chọn đối tượng được rồi. Cho nên lần này Chu Đức Thành cầm đầu mấy người ăn chơi cũng tới.
Để cho bọn họ biết dáng vẻ của Đậu Đậu cũng tốt, có thể giảm thiểu số người muốn theo đuổi cô. Vì vậy Đậu Đậu đang ngồi ở trong góc nghịch điện thoại thì có một đám người như xe cứu hỏa xếp hàng đi tới chỗ cô. Nhìn lén ở sau lưng còn chưa tính, còn bàn luận ầm ĩ đánh giá từ đầu tới chân. Khen cô xinh đẹp khen cô khéo léo cô nhận, dù sao người ta nói là sự thật. Nhưng dám đánh giá ngực cô, coi cô là người chết à?
Tính tình nóng nảy của Đậu Đậu bộc phát, nhịn không được, ném cái bánh gato qua đó, “Cút!”
Chu Đức Thành đi đầu, đầy người toàn bánh gato. Đoàn người phía sau hóng hớt cũng bày ra vẻ mặt ngơ ngác. Nếu không biết thân phận Đậu Đậu, không biết Đậu Đậu bị Sở Minh Hiên nhìn trúng thì họ có thể trêu đùa hai câu. Nhưng bây giờ bọn họ đã biết nên chỉ có thể âm thầm cút đi. Đồng thời cho ra kết luận, lớn nhỏ Sở gia đều thích ngực nhỏ, thích con thỏ nhỏ chọc vào liền xù lông, chậc chậc, sau này nhìn thấy thì nhất định phải đi đường vòng mới được.
Nếu như Đậu Đậu biết bọn họ đang bàn luận cô cái gì, vì người nào mà đến bàn luận cô thì sẽ càng không muốn nhìn thấy Sở Minh Hiên nữa. Nhưng mà bây giờ cô không biết, ngược lại còn nghĩ cô đuổi cậu ta đi thì cậu ta đi luôn, coi như là thức thời.
Đối với lần này, Yêu Nghiệt cũng không ăn giấm. Bởi vì thức thời gì đó, hoàn toàn không phải là một lời ca ngợi ok! Hắn thiện lương hiền lành có phong độ như vậy, làm sao có thể chấp với cái người tầm thường không biết gì là cái tên Sở minh Hiên kia chứ?
Đậu Đậu nhìn đồng hồ đeo trên tay, đã sáu giờ chiều. Bất tri bất giác, cô đã ngồi một mình ở trong góc phòng có hoa có cây có thể nhìn ra biển này một ngày rồi. Các nhân vật lớn ở Đế Đô cũng lục tục đi tới, cô phải đi xem Trường Sinh chạy đi đâu mới được. Những tên nhà giàu này một người so với một người còn biết ăn chơi hơn, đừng có làm cho Trường Sinh đi sai đường.
Không đúng, sao cô có thể ngu như vậy chứ?
Đi sai đường cũng tốt! Trực tiếp mang cậu ta lên giường cũng tốt! Đến lúc đó cậu ta tham luyến hồng trần, sẽ không muốn xuất gia nữa.
Nghĩ tới đây, Đậu Đậu vỗ váy đứng lên, kéo một waiter đến hỏi xem Trường Sinh ở đâu, quyết định chỉ quan sát từ xa. Waiter nói Trường Sinh bơi ở bờ biển. Đậu Đậu vòng qua mọi người đang nhảy múa, thấy Trường Sinh đang bị một đám cô gái vây quanh ở khu nước cạn. Trường Sinh thấy Đậu Đậu, lập tức giống như thấy cứu tinh hô Đậu Đậu cứu anh! Đậu Đậu cuống quít lấy điện thoại di động ra làm bộ gọi điện thoại, giả bộ như cái gì cũng không thấy, sau đó vội vàng rời đi, nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này.
Nói đùa sao, cô sẽ không đi cứu đâu! Thấy cậu ta bị một đám cô gái bao vây tấn công cô mới yên tâm. Sau này Đậu Đậu biết được là do bị hành động càn rỡ của một đám em gái làm tổn thương đến tâm hồn nhỏ bé của Phật Đà chuyển thế, khiến linh trí mở ra thì cô hối hận đến xanh cả ruột…